Có ông cụ khoảng chín mươi
Thân thể cường tráng , dáng người phong lưu .
Nhà báo nhìn cụ hồi lâu
Rồi hỏi bí quyết vì sao thọ trường ?
Cụ rằng : chuyện đó bình thường
Vì tôi đi dạo ngoài đường nhiều hơn .
Trong nhà ngột ngạt luôn luôn ,
Ngoài đường không khí thoáng hơn trong nhà .
Nhà báo : vậy có nghĩa là
Cụ chăm đi bộ ngày ba , bốn lần ?
Cụ rằng cái đó có phần ,
Cái chính là ở nguyên nhân vợ mình .
Nhà báo vội vàng nói liền :
Cụ bà quả thật vợ hiền , cụ nha .
Ông cụ vuốt râu cười khà
Giao ước từ lúc ông , bà lấy nhau :
Tôi giận : bà không càu nhàu .
Bà giận : tôi sẽ đi mau ra ngoài ,
Đến khi bà đã nguôi ngoai
Thì tôi mới ở bên ngoài đi vô .
Vợ tôi chuyện nhỏ hóa to
Hàng ngày bà giận mấy giờ chưa nguôi .
Nên tôi cứ ở bên ngoài
Đi bộ , hít thở khí trời mát trong .
Không suy nghĩ , chẳng phiền lòng
Sức khỏe đảm bảo mà không mất tiền ,
Không phải dùng đến thuốc men ,
Sống lâu nhờ có vợ hiền . Đúng không ?
VietBF@sưu tập