NHÀ BÁO BẠCH HOÀN: THẢM HỌA LŨ LỤT MIỀN TRUNG LÀ “NHÂN TAI”
Xin đừng nói rằng thảm hoạ đang xảy ra ở miền Trung là thiên tai. Nó không phải chỉ là thiên tai. Xin hăy gọi đúng tên là nhân tai.
Thiên nhiên nổi giận. Thiên nhiên đ̣i nợ. Thiên nhiên đ̣i con người trả giá.
Những ǵ đang xảy hôm nay là bởi chúng ta. Những người dân miền Trung khốn khổ đang phải giành giật sự sống trong cơn lũ dữ là bởi chúng ta.
Là bởi rất nhiều người trong đó có tôi. Chính tôi đă góp phần để xảy ra thảm hoạ này.
Tôi đă nhiều lần im lặng, phớt lờ, lướt qua trước những cánh rừng bị tàn phá, những quả đồi bị cạo trọc. Tôi đă không phẫn nộ trước t́nh trạng quan lại sai nha, khắp nơi khắp chốn chở gỗ về nhà, biến những khoảnh rừng thành biệt thự, biệt phủ, lâu đài. Tôi đă thờ ơ khi những kẻ phá rừng, tận diệt thiện nhiên, thách thức cả đất trời không phải trả giá.
Thế cho nên, nước lũ tràn về, lẽ ra tàn phá một, th́ này sức phá huỷ có thể thành mười.
Chính tôi, tôi đă không quyết tâm phản đối đến cùng khi người ta đổ cả núi tiền - tiền mồ hôi và tiền nước mắt, tiền xương máu và tiền linh hồn - để xây những tượng đài, khắp nơi khắp chốn, nơi này trăm tỉ, nơi kia ngàn tỉ.
Đất nước của những tượng đài. Tượng đài càng lớn th́ phận dân càng nhỏ. Tượng đài càng cao th́ lưng dân càng c̣ng.
Để rồi, cứ mỗi lần thiên nhiên nổi giận, cứ mỗi lần thiên nhiên đ̣i trả giá, những người dân thấp cổ bé họng chỉ biết xót xa cho đời dân, phận lính. Để rồi cảm xúc tiếp theo là phẫn nộ, phẫn nộ v́ tiền đầu tư cho cơ sở vật chất phục vụ sơ tán, cứu dân, tiền cho cứu hộ cứu nạn được bao nhiêu mà thương đau nối tiếp thương đau, mất mát trùm lên mất mát?
Tượng đài vẫn cứ cao. Biệt phủ, đền đài vẫn cứ lớn. Cơn nước cứ dâng lên. Chỉ có phận người dần ch́m xuống, vùng vẫy trong nhân tai. Và rồi bây giờ lại bất lực, không biết bao giờ mới t́m ra lối thoát...
Bạch Hoàn.