Chị đi du lịch với công ty ba ngày. Tự bắt bus về tới gần nhà, cách khoảng 1,5km nữa. Chị xuống xe gọi anh tới đón. Anh bảo bắt grab về. Chị cúp máy không nói ǵ.
Chị gọi grab 15 ngàn để về nhà. Trong đầu chị là h́nh ảnh anh chị hồi yêu nhau. Anh trai phố thị trung tâm thành phố, chị ở ven đô. Cuối tuần nào anh cũng phi xe 25km về đón chị rước ra ngoài này rồi lại một ṿng hồ Tây, khi lên cầu Long Biên lúc tạt vào hồ Gươm. Ngày ấy chị bảo anh rằng có lẽ ngày anh đi cả trăm cây anh không mệt à? Anh nắm tay chị bảo gặp em là không mệt.
Ngày ấy mỗi khi mệt mỏi anh lại gọi cho chị gặp dưới tầng 1 công ty. Bảo tim hết pin cần sạc. Anh ôm chị mặc người qua lại. Khi ấy chị cười thật nhiều và hạnh phúc.
Rồi t́nh yêu đẹp kết thúc bằng một cuộc hôn nhân. 3 năm một tiểu công chúa xinh đẹp. Nếu ngày xưa trăm cây số với anh là b́nh thường th́ giờ đây 1 km cũng làm anh thấy “phiền”. Có một đoạn đường ngắn, xe ôm rồi grap sẵn đấy mà chị c̣n đ̣i anh rước. Chị vẫn lặng lẽ, vẫn không nói ǵ. Chỉ thấy đau và hụt hẫng.
Chị có yêu anh không? Có chứ. Anh có c̣n yêu chị không? Chị nghĩ là có. Nhưng t́nh yêu đă thoái hoá hay biến chất theo một cách nào đó.
Chị mong anh khi nhận máy có thể hỏi một câu “ em có mệt không?” hay “ em về an toàn rồi chứ?”. Chỉ một cây số thôi mà sao ḷng chị nứt toác. Chị tự về được chứ. Chị tự chăm sóc bản thân được chứ. Nhưng sau một hành tŕnh dài cả ngh́n km. Chị muốn anh có thể nh́n chị, hỏi chị, quan tâm chị.
Chị em cứ bảo muốn th́ phải nói. Ừ nhưng mà chẳng biết nói làm sao. Có những thứ nếu cứ phải gào lên cấu xé ép uổng nhau th́ c̣n ǵ là t́nh yêu nữa? Và quan trọng hơn, chị chẳng mở mồm ra được. Có những khoảng cách vô h́nh mà không nh́n thấy được nhưng ăn ṃn tâm hồn ta như axit. Nh́n thấy nhưng chẳng làm ǵ được.
Thế mới bảo chẳng ǵ lạnh hơn trái tim của một người đàn ông vô tâm và chẳng ǵ dễ vỡ hơn trái tim một người đàn bà nhạy cảm.
VietBF@sưu tập
|