Cuộc sống được quyết định phần lớn ở cách đối nhân xử thế. Vậy đối nhân xử thế sao cho vẹn toàn là chuyện quan trọng hàng đầu.
Câu chuyện thứ nhất: Mượn cái dù
Khổng Tử đi ra ngoài, trời cũng sắp mưa nhưng ông không có dù che mưa, có người đề nghị nói: “Tử Hạ có, mượn dù của Tử Hạ”. Khổng Tử nghe xong nói: “Không thể, Tử Hạ vốn là người keo kiệt…, nên nếu ta mượn anh ta sẽ tiến thoái lưỡng nan, nếu không cho mượn th́ người khác sẽ nói anh ta không tôn trọng thầy, c̣n nếu cho ta mượn th́ anh anh ta sẽ xót xa trong ḷng.”
Kết bạn với người khác phải biết khuyết điểm và sở trường người ấy, đừng có bao giờ khuấy động hoặc đùa cợt với khuyết điểm của họ, nếu không th́ t́nh cảm của đôi bên sẽ không thể lâu dài được.
Câu chuyện thứ 2: Vé xem xiếc
Lúc c̣n là một thiếu niên, một lần, tôi được cha dẫn đi xem xiếc. Khi nhập vào hàng người đang xếp dài trước quầy vé, tôi chú ư đến một gia đ́nh đứng ngay trước chúng tôi. Họ có đến những 8 đứa trẻ mà đứa lớn nhất có lẽ chưa đến 12 tuổi. Nh́n dáng vẻ những đứa bé ấy có thể đoán được gia đ́nh chúng không giàu có.
Quần áo chúng không phải loại đắt tiền nhưng sạch sẽ và tươm tất. Và đó là những đứa trẻ biết cách cư xử. Cứ nh́n cái cách từng 2 đứa một nắm tay nhau xếp hàng sau bố mẹ chúng th́ rơ. Chúng nói huyên thuyên một cách đầy phấn khích về những chú hề, những con voi và những tṛ xiếc khác mà chúng sẽ được xem tối nay. Rơ ràng chúng chưa từng đến rạp xiếc bao giờ. Buổi tối ngày hôm nay thật sự rất đặc biệt với cả 8 đứa trẻ ấy.
Cha mẹ chúng đang đứng ở đầu hàng với vẻ mặt hănh diện nhất mà họ có thể. Người phụ nữ nắm lấy tay chồng, nh́n ông một cách dịu dàng. Ngay lúc ấy, người bán vé ngẩng lên và hỏi người đàn ông số vé ông ta cần. Người đàn ông trả lời đầy hứng khởi: “Cho tôi 8 vé trẻ con, 2 vé người lớn để tôi có thể dẫn cả nhà ḿnh vào xem xiếc.”
Nhưng, khi người bán vé báo giá của 10 chiếc vé, bàn tay người vợ đột ngột rời khỏi tay chồng, đầu bà ta gục xuống. Mặt người đàn ông hơi tái đi. Ông ta tiến lại quầy vé gần hơn và hỏi : “Anh nói giá bao nhiêu?”
Người bán vé b́nh thản lặp lại giá của 10 chiếc vé, nhưng người đàn ông không có đủ tiền. Làm sao ông ta có thể quay lại và bảo với 8 đứa con của ḿnh rằng ông ấy không đủ tiền để dẫn chúng vào xem xiếc?
Chứng kiến tất cả những ǵ xảy ra, cha tôi lặng lẽ lấy từ trong túi ra tờ 20 đô và thả xuống đất. Sau đó, ông cuối xuống nhặt lên và vỗ vai người đàn ông, nói rất tự nhiên: “Xin lỗi, thưa ông, cái này vừa rơi ra từ túi ông”.
Câu chuyện thứ 3: Hợp tác
Một ngày nọ, đêm khuya thanh vắng, ổ khóa gọi ch́a khóa dậy, rồi oán trách: “Tôi mỗi ngày phải vất vả cực nhọc mà canh gác nhà cửa cho chủ nhân, vậy mà chủ nhân chỉ thích cậu thôi, lúc nào cũng mang cậu theo bên ḿnh, thật là ngưỡng mộ cậu quá!”
Thế là ch́a khóa cũng bất măn, nói: “Cậu mỗi ngày chỉ ngồi ở nhà chờ đợi, thật là an nhàn thoải mái biết bao! C̣n tôi hàng ngày phải đi theo chủ nhân, dầm mưa dăi nắng, khổ sở biết chừng nào! Ḿnh phải hâm mộ cậu th́ đúng hơn”.
Một lần kia, chiếc ch́a khóa cũng muốn được sống những tháng ngày an nhàn, thế là liền giấu bản thân ḿnh vào chỗ khác. Người chủ sau khi trở về th́ không thấy ch́a khóa đâu cả, trong lúc bực bội đă kêu thợ đến phá khóa, rồi tiện tay quăng luôn ổ khóa vào đống rác.
Sau khi vào nhà, chủ nhà đă t́m thấy chiếc ch́a khóa, tức giận nói: “Ổ khóa cũng đă đập bỏ rồi, bây giờ giữ ngươi lại th́ c̣n có ích ǵ nữa”. Nói xong, ông cũng tiện tay quăng chiếc ch́a khóa vào trong đống rác.
Ở trong đống rác, ổ khóa và ch́a khóa gặp nhau, bất giác tự cảm thán rằng: “Hôm nay, chúng ta rơi vào t́nh cảnh này, đều v́ trong quá khứ, chúng ta không có nh́n thấy giá trị và phó xuất của đối phương, mà chỉ biết đứng núi này trông núi nọ, đôi bên chỉ biết so đo tính toán, đố kỵ và ngờ vực lẫn nhau”.
Rất nhiều lúc, mối quan hệ giữa con người với nhau đều là bổ sung cho nhau, những cuộc căi vă, tranh đấu chỉ có thể mang lại thương tổn cho đôi bên, chỉ có phối hợp với nhau, tán thưởng, đoàn kết, ủng hộ, tín nhiệm, trân quư nhau, chỉ có như vậy chúng ta mới có thể hợp tác thành công được.
VietBF © sưu tầm