Chàng đang nhớ đến miếng thịt ḅ bít tết Úc, đầu cá hồi Nga, sushi Nhật… mới khoái khẩu. Thế mà nàng lại khoe cái món tầm thường này?
Yêu chồng là biết món chồng mê
“Don ve toi nha roi. Ve gap”. Dạo nọ, cũng mới gần đây thôi, đang bù đầu với công việc ở công sở, nhận được tin nhắn của vợ, chàng cằn nhằn: “Đón con là chuyện mỗi ngày. Có ǵ đâu? Đă thế, lại c̣n bảo phải về gấp nữa. Lạ quá đi mất”. Và cũng như mọi lần, dù thế nào th́ chàng cũng luôn chấp hành.
Vừa về đến nhà, chưa kịp ngồi vào ghế, cô vợ đă ôm choàng lấy vai, hôn chùn chụt lên má: “Em giỏi không anh?”. Lại càng cáu. Chỉ có thế cũng khoe. Vừa buông chàng ra, nàng liền chạy vào bếp cầm lên cái rổ tre: “Ngon chưa anh?”. Nh́n thấy, chàng gật gù: “Con hến th́ phải? Chẳng phải. Con ǵ lạ quá ta?”. Nàng bảo: “Anh ăn một lần sẽ nhớ măi. Nhớ đến tàn canh gió lộng đó anh”.
Mùa tháng 5, ăn thử món ngon rạm đồng
Chàng đang nhớ đến miếng thịt ḅ bít tết Úc, đầu cá hồi Nga, sushi Nhật… mới khoái khẩu. Thế mà nàng lại khoe cái món tầm thường này? Tầm phào thật. Nghĩ thế, chàng xụi lơ chẳng buồn hỏi thêm ǵ nữa.
Trong lúc đó, nàng vẫn tí tởn, hớn hở lắm: “Không biết à? Don đó anh”. À, con don. Từ khi làm rể Quảng Ngăi chàng nghe nói đến món quê này nhưng có được ăn bao giờ đâu. Th́ ra là đây. Chàng tṛn mắt: “Cái tên nghe ngộ quá đi mất. Liệu chừng ăn có ngon không em?”.
Câu hỏi ấy, tầm thường quá. Cô vợ ứ thèm trả lời. Nàng đi xuống bếp. Việc đầu tiên là nàng đun một nồi nước, lúc vừa âm ấm th́ trút don vào, rồi bỏ thêm chút muối. Đến khi nước sôi sùng sục, nàng bảo: “Anh ơi, anh dùng đũa bếp khuấy mạnh và đều tay giúp em. Lúc nào don há miệng, nhả ra chất ngọt, anh đổ nước luộc vào cái tră nhá”. Chẳng mấy chốc, mọi việc xong cái vèo. Sau đó, nàng bỏ thêm ớt, tiêu, tỏi, hành, rau răm, lá thơm… vào nước luộc don.
“Chỉ đơn giản thế thôi à?”, chàng ngạc nhiên hỏi.
Cô vợ ứ thèm trả lời. Nàng bảo: “Anh ngồi vào bàn ăn đi”. Lúc bấy giờ, bàn tay nhỏ nhắn của nàng cầm lấy chiếc vá múc nước don đổ vào tô. Chỉ có thế thôi ư? Chàng thất vọng năo nùng. Nàng vẫn cười: “Nè anh, nh́n các con don mềm mại nằm dưới ḷng tô, anh thấy thế nào?”. Chẳng biết phải trả lời sao nữa, chàng bèn xuôi xị cho qua chuyện: “Trông như từng hạt ngọc, phải không?”. Nào ngờ nàng reo lên: “Anh tưởng tượng khéo quá đi mất. Đáng khen lắm. Anh bẻ nhỏ miếng bánh tráng, bỏ vào tô, trộn đều, rồi ăn thử đi anh”.
Ối dào, thật lạ, mùi vị thơm thơm đằm cả lưỡi. Vừa nuốt cái ực, lại cảm thấy như lục phủ ngũ tạng nóng rần rần. Mồ hôi mồ kê túa trên trán. Chàng hít hà khoái trá. Cô vợ lại ân cần: “Phải cắn thêm một miếng ớt sim mới đúng điệu”. Chàng liền đưa lên miệng cắn. Cay xé lưỡi! Liền húp luôn một hơi dài nước don dịu vợi mùi vị nước sông Trà Khúc, chao ơi, ngon quá xá là ngon! Càng ăn, càng cảm nhận mùi vị đậm đà ấy như mời mọc, như khiêu khích...
Tối hôm ấy, chàng cảm thấy nhẹ cả người. Sảng khoái lắm. Và nghĩ rằng, lâu nay, người ta thích và nhớ món ăn dân dă, quê mùa v́ nó gắn với kỷ niệm thời thơ ấu. Liệu chừng có đúng? Dù đúng đi nữa th́ món ăn đó cũng phải thật sự ngon, như bây giờ, dù ăn lần thứ nhất trong đời nhưng xem chừng như với don, chàng đă trở thành tri kỷ.
Từ đó, chàng đâm ra nhớ, mê món ăn này. Thỉnh thoảng bảo vợ nhắc ngoài quê gửi vào. Nhớ lắm. Rồi chiều nay, chàng nhận được tin nhắn: “Don ve toi nha roi. Ve gap”. Trên đường về, dù kẹt xe mịt mù bụi bặm nhưng ḷng chàng vẫn thơ thới hân hoan, nghĩ đến lúc nâng tô don đă thấy phơi phới yêu đời. Phải thế chứ. Yêu chồng phải biết món khoái khẩu của chồng…
Vừa đến nhà, bé Tún đă chạy ra: “Chào ba mới đi làm về. Mẹ vừa mới đón con”. “Thế mẹ đâu?”. Bé Tún hồn nhiên: “Ba quên hôm nay mẹ trực ca đêm à?”.