Ai cũng nghĩ khi con người đă qua cái cái tuổi thanh xuân mộng mơ th́ sẽ không phạm nhũng sai lầm, không tin vào cái gọi là t́nh yêu sét đánh. Tôi là một người từng có cái suy nghĩ đó, tôi c̣n từng mặc định bản thân ḿnh không nên tin vào cái gọi là t́nh yêu sét đánh ấy.
Năm 24 tuổi tôi từ bỏ t́nh yêu thơ mộng thời đại học để chọn lấy sự nghiệp, bạn tôi lúc ấy ai cũng bảo tôi là kẻ vô tâm, là một người không có trái tim. Tôi không hiểu sao tôi có thể vô tâm như vậy. Để rồi trong suốt 4 năm ấy tôi tập trung cho công việc, tôi lao đầu vào làm việc và thường kết thúc nó vào 22h mỗi ngày. Tôi cứ bị xoay trong cái ṿng tṛn: thức giấc - ăn sáng - tới văn pḥng - đi ngủ -.... cứ như vậy tôi quên mất cảm giác yêu là như thế nào. Tôi thường hay nói với bố mẹ '' con sẽ có con năm 30 tuổi, nhưng con sẽ không có chồng''.Và tôi nghĩ suy nghĩ của tôi toàn đúng với t́nh trạng của bản thân hiện tại.
Nhưng dường như số phận không bao giờ cho ta sống theo những ǵ bản thân ḿnh sắp đặt. Tôi gặp anh khi dẫn mẹ đi du lịch Thủ Đô, anh là thợ chụp ảnh cho mẹ và tôi hôm đó. Có một cảm giác rất lạ khi gặp anh, tim tôi đập mạnh, tôi cảm thấy e thẹn khi nói chuyện với anh. Anh không đẹp, nhưng anh đă khiến toàn bộ ánh mắt tôi tập trung vào anh, dường như xung quanh không có ǵ ngoài anh cả. Sau hôm đó tôi bay vào Nam, nhưng chúng tôi vẫn nói chuyện hằng ngày qua messenger, chia sẻ những câu chuyện, những thói quen.... chúng tôi dường như xích vào nhau hơn. Tôi bắt đầu mơ mộng về câu chuyện trong tương lai của chúng tôi, thậm chí tôi nghĩ có nên từ bỏ mọi thứ trong Nam để ra với anh, tôi có thể bắt đầu lại mọi thứ để được ở bên cạnh anh. Tôi muốn sống thật với cảm xúc của trái tim ḿnh!
Anh chưa bao giờ nói yêu tôi, anh chỉ bảo cứ sống theo duyên được sắp đặt. Với một kẻ đang ch́m đắm trong cái cảm xúc yêu thương như tôi nên tôi không hề để tâm đến điều đó, tôi chỉ muốn yêu và yêu. Tôi đi du lịch Sapa cùng anh với nhóm bạn của anh, trong cơn say tôi hỏi:
- Anh có yêu em không?
Anh chỉ trả lời "Nếu tự nhiên một người bảo không c̣n yêu em nữa, em sẽ như thế nào?"
Tôi không trả lời mà chỉ bỏ chạy đi, anh không chạy theo tôi. Dường như câu trả lời ấy của anh tôi đă hiểu được kết cục cho mối t́nh này. Tôi cảm thấy những vụn vỡ bên ngực trái của ḿnh.
Quay lại công việc, quay lại cái ṿng xoay của cuộc sống hằng ngày, tôi cố gắng tập trung cho công việc, cố gắng quên anh đi, nhưng dường như điều đó thật khó khăn. Vẫn nhớ anh, vẫn theo dơi anh trên facebôk... nhưng có một điều tôi sẽ không yêu anh nữa. Gói gọn anh lại và em sẽ cất anh vào một góc nhỏ trong trái tim. Anh là kỉ niệm đẹp mà em sẽ nhớ măi...
VietBF@sưu tập
|