Vào thời Tống, có một người thợ may lành nghề ở Thiệu Hưng khi biết tin vợ có thai đă rất mừng, hy vọng đứa bé là con trai để sau này nối nghiệp ḿnh. Ông liền đặt người nấu hai chục hũ rượu nếp to, để dành cho ngày ăn đầy tháng đứa trẻ. Đến khi người vợ hạ sinh một bé gái, ông thất vọng và quyết định không tổ chức lễ đầy tháng linh đ́nh nữa, bèn chôn phần lớn các hũ rượu kia xuống gốc cây hoa mộc trong vườn và quên bẵng.
Thời gian thấm thoắt trôi đi, bé gái đă trở thành một thiếu nữ. Không chỉ xinh đẹp, cô gái c̣n rất khéo tay và thông minh. Cô học được hết các kỹ thuật thêu thùa, may vá, quản lư sổ sách và làm cho hiệu may làm ăn phát đạt hẳn lên, phải thuê thêm người làm. Ông thợ may khi đó mới hiểu ra rằng cô con gái ḿnh thật là báu vật trời cho. Ông t́m cách sắp đặt cho con gái lấy người thợ học việc giỏi nhất của ḿnh để sau này cửa hiệu vẫn được người nhà duy tŕ.
Đám cưới diễn ra linh đ́nh. Khách khứa ra vào tấp nập, cỗ bàn bày chật sân. Do đông khách quá nên đang ăn uống th́ hết rượu. Bí quá, ông chủ hiệu may mới nhớ ra những hũ rượu chôn dưới gốc cây ngày xưa. Ông vừa đào lên vừa thấp thỏm, không biết sau mười tám năm, rượu có c̣n uống được hay không? Mới mở nắp hũ rượu ra th́ một mùi thơm ngọt ngào tỏa khắp căn nhà. Khách mời dùng thử đều tấm tắc khen rằng đây đúng là loại rượu ngon nhất từ trước đến giờ họ từng uống. Câu chuyện sau đó được truyền tụng, dần dần trở thành truyền thống ở Thiệu Hưng. Hễ nhà nào sinh được con gái th́ sẽ hạ thổ rượu trong vườn, đến khi con gái đi lấy chồng th́ mới lấy lên dùng trong tiệc cưới.
Rượu này gọi là “Nữ nhi tửu” hay “Nữ nhi hồng” (v́ trang trí hũ rượu mầu đỏ mừng cưới). Từ đấy mà sinh ra thuật ngữ “con gái rượu” nhằm chỉ cô con gái được yêu quư, khi đi lấy chồng th́ cha mẹ phải “tốn” rất nhiều “rượu con gái” quư giá.
VietBF©sưu tập
|