
Khi c̣n trẻ, ta cứ ngỡ hạnh phúc là những điều lớn lao—một sự nghiệp vững chắc, tiền tài dư dả, những chuyến đi xa. Nhưng càng về già, ta mới hiểu, hạnh phúc giản đơn chỉ là có một người để cùng ngồi xuống, rót cho nhau tách trà, kể nhau nghe chuyện cũ.
Tuổi già không đáng sợ v́ những nếp nhăn hay mái tóc bạc, mà đáng sợ nhất là khi nh́n quanh chẳng c̣n ai thật sự hiểu ḿnh. Con cái dù hiếu thuận đến đâu cũng có cuộc đời riêng. Bạn bè dần thưa thớt. Chỉ có người bạn đời—người đă cùng ta đi qua bao nhiêu mùa mưa nắng—là người duy nhất có thể hiểu cả những điều ta chưa kịp nói.
Những ngày cuối đời, ta không cần một ngôi nhà lớn, không cần bữa ăn thịnh soạn, chỉ cần một bàn tay vẫn ở đó, nắm lấy ta như thuở nào. Một ánh mắt quen thuộc, một giọng nói thân thương, một người dù chẳng cần nói nhiều cũng đủ để ḷng an yên.
Vậy nên, nếu đời này may mắn có một người sẵn sàng cùng ta đi đến cuối đường, xin hăy trân trọng. Đừng v́ những giận hờn vu vơ mà xa cách, đừng v́ những bận rộn thoáng qua mà lăng quên nhau. Bởi đến cuối cùng, tiền tài không giữ ta lại, danh vọng chẳng thể sưởi ấm trái tim, chỉ có một người ở cạnh, đi cùng ta đến tận cuối con đường—đó mới là điều đáng quư nhất.
VietBF@sưu tập