Phố Biển Chiều
Chiều phố biển nắng tàn vương nhẹ bẫng
Bước chân nào in đậm dấu cô liêu
Sóng cuồng điên nhoài cuốn nỗi hờn yêu
Ḍng nước lạnh xóa nḥa bao vết tích
Rờm rợp bóng chiều hôm ḷng cô tịch
Cánh chim trời chíu chít gọi t́m nhau
Ḥa nhịp theo từng đợt sóng kêu gào
Hương biển mặn len vào bờ môi mắt
Cơn gió lạnh se se đời hiu hắt
Cơi ḷng đau quặn thắt mối t́nh buồn
Giận hờn ai, con sóng măi điên cuồng
Dâng nỗi nhớ với muôn lời thét gọi
Chiều phố biển bước chân đơn ṃn mỏi
Bóng trải dài trông đợi bóng t́nh xa
Đồi cát kia hai đứa có lần qua
Giờ đây chỉ riêng ta trong niềm nhớ
Viễn Phương
|