VietBF - View Single Post - Cái chết của sử gia Phạm Văn Sơn
View Single Post
Old 02-05-2020   #5
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,130
Thanks: 7,282
Thanked 45,851 Times in 12,757 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Sau đó không lâu, một buổi tối, bọn cán bộ trại tổ chức buổi chiếu bóng ngoài trời cho tất cả tù nhân xem ở cái sân rộng lớn giữa trại. Đêm ấy, trời đầy trăng sáng trong sương đêm loang loáng của mùa Đông. Hơn một ngh́n tù nhân được xếp hàng ngồi theo đội của ḿnh trong sân.

Tuy nhiên, mọi người khi cần thiết cũng có thể tách ra đứng lên đi tiểu ở một vài nơi mà cán bộ trại giam CS đă chỉ định trước. Một nơi như vậy nằm bên trong bờ tường của phạn xá.

Đây là cơ hội may mắn cho tôi. Khi phim chiếu được chừng một giờ –phim ǵ đó, tôi không c̣n nhớ– tôi đứng lên đi về phía ở bờ tường vào phạn xá, đến chỗ đi tiểu.

Nh́n không có ai, tôi bước thêm mấy bước nữa, dừng lại. Chỗ tôi đứng chỉ c̣n cách căn pḥng nơi ông ở không đầy mươi bước. Tôi không có ư định gặp ông, chỉ muốn nh́n thấy ông mà thôi, và tôi đă nh́n thấy.

Ông đứng bên trong cửa sổ, ở đó có ánh đèn le lói hắt ra, đang nh́n lên khung trời đầy ánh trăng bàng bạc trong sương. Giờ đó cũng gần khuya, ông vẫn thức, đứng nh́n trăng, nh́n trời.

Tôi đă hiểu rơ hơn tâm sự của ông. Tôi đứng nh́n ông một lúc khá lâu, rồi sợ bị bọn cán bộ bắt gặp, tôi quay trở ra về chỗ ngồi của các bạn cùng đội và không xem ǵ được nữa ở những thước phim tuyên truyền c̣n lại.

Tôi lơ đăng ngắm nh́n những v́ sao xa xa, ngắm vần trăng nhàn nhạt trên nền trời nhiều sương lành lạnh, diệu vợi, buồn man man.

Đêm trăng là khung trời của Hàn Mặc Tử, vầng trăng và ánh trăng là thơ của Hàn Mặc Tử, không phải của ông.

Ông không là một thi nhân, ông là một nhà viết sử. Trăng đă thức trong máu để Hàn Mặc Tử làm thơ và ngâm thơ. Trăng đă thức trong máu của ông, chỉ để ông thấy nỗi cô đơn của ông thấm đậm hơn mà thôi. Hàn Mặc Tử, ở những ngày cuối cùng của cuộc đời, c̣n nói lên được, c̣n viết lên được những điều muốn nói, những điều muốn viết, trong sự yêu ch́u an ủi của một người đẹp yêu ông.

Ông ta thật có diễm phúc so với nhà viết sử Phạm Văn Sơn. Vị sử gia của tôi trong những giờ phút cuối cùng này c̣n có ai đâu. Ông bị cách ly thân thể, bị chối bỏ t́nh cảm, tuyệt nguồn tâm sự đến trơ trọi cả linh hồn. Ngày xưa, vua Hezekiah của Do Thái –trong Thánh Kinh– hơn mười mấy năm bị phong hủi cũng không cô đơn bằng ông, v́ ông vua này vẫn sống trong hoàng cung lộng lẫy với hằng trăm cung tần mỹ nữ hầu hạ.

Có lẽ chỉ một người chịu sự cô đơn như ông là một vị bác sĩ nào đó — một nhân vật có thật — trong tác phẩm “Kẻ Độc Hành” (Man Who Walks Alone) của một nhà văn Mỹ, tôi đă quên tên, đă hy sinh suốt quăng đời đẹp đẽ nhất của ḿnh, t́nh nguyện đến một phương trời xa, phục vụ một trại hủi để chữa trị bệnh nhân bằng sự hiểu biết và ḷng tận tâm của ḿnh, cho đến một ngày chính ông ta bị truyền nhiễm chứng bệnh nan y này.

Khi trở lại quê hương, ông lại bị hất hủi, bị bỏ quên, cô đơn như một kẻ độc hành trong cơi đời tưởng chừng như hoang vắng. Dù sao vị bác sĩ đó cũng đă làm tṛn thiên chức của ḿnh, đă hưởng được sự tự do để suy gẫm về cái triết lư của cuộc sống và đă không uổng công viết lại được hồi kư về cuộc đời nghiệt ngă của ḿnh. C̣n ông, nhà viết sử của chúng ta, ông đă cô đơn bốn bề ở kiếp con người. Loài người dưới đất quên lửng ông, trăng sao trên trời xa lạ với ông.

Ông là kẻ cô đơn nhất trong loài người…ở những giờ phút sau cùng của đời người.

Đêm trăng này hay bao nhiêu đêm trăng nữa sẽ cho ông nh́n thấy ǵ, hay ông chỉ nh́n thấy sự hoang mạc đến tận cùng của cuộc đời ông trong những ngày c̣n lại. Hay hơn thế nữa, ông sẽ nh́n thấy nỗi tuyệt vọng vừa nhen nhúm trong tâm sự ông, về sự không thể làm tṛn thiên chức của ḿnh, sẽ lớn dần lên, sẽ c̣n đày đọa ông không biết bao lâu nữa. Đêm không ngủ dưới trăng kia có ích lợi ǵ cho ông không?

Th́ ra tâm sự con người thật phức tạp trước những sự kiện tưởng chừng như vô t́nh nhất, giản dị nhất.

Lần đầu tiên sau khi gặp lại ông, tôi tưởng ông đă yên tâm v́ đă t́m cho ḿnh được một con đường, một chân lư, đến độ khi nh́n ông tôi cũng cảm thấy yên tâm. Hôm nay, bởi những sự kiện mới mẻ tưởng như vô t́nh, tôi mới biết ông vẫn c̣n ưu tư khoắc khoải, nên ḷng dạ tôi xốn xang vô cùng.

Tôi đă ngu muội và thật thà ở buổi chiều hôm trước, v́ vô ư thức, tôi đă đẩy t́nh trạng cô đơn của ông đến cao độ nhất, bởi sự phản ứng tự nhiên, chân t́nh bằng mấy giọt nước mắt dại khờ, non nớt, rơi không đúng chỗ, đúng lúc… Một giọt nước đă làm tràn miệng bát.

Đáng lẽ tôi phải tế nhị giữ nó lại, t́m cách an ủi ông. Biết đâu niềm hy vọng vẫn c̣n là ngọn lửa, tuy nhỏ nhoi, cũng sưởi ấm ḷng ông để ông cảm thấy ḿnh vẫn c̣n người tri kỷ, không cô đơn, c̣n có ư nghĩa với mọi người.

Biết đâu như vậy sẽ làm cho ông yên tâm hơn. Dù cái chết có đến với ông, bằng cách nào đi nữa, ông cũng cảm thấy ấm cúng trong tâm hồn. Niềm trắc ẩn xốn xang này đă trở thành sự hối hận triền miên trong tôi suốt nhiều năm qua, chưa có dịp bộc lộ cùng ai. Tôi thật khổ tâm.

Lúc đó, tôi thầm cầu nguyện Thượng Đế xui khiến cho những người CSVN thấy rơ chứng bệnh vô cùng hiểm nghèo, nguy ngập của ông mà tha cho ông ra, cho ông được trở về với gia đ́nh. Đó là con đường duy nhất cứu được ông, cứu được cái hoài băo mà ông từng ôm ấp bao nhiêu năm qua. Tôi đă thất vọng, ư trời không phải là ư người. CSVN chỉ hủy diệt những nhân tài đối lập, không bao giờ nhẹ tay với một ai…

Rồi việc ǵ phải đến, đă đến.

Một ngày, chưa hết mùa đông, đầu năm 1980 (tôi không nhớ chính xác ngày tháng), buổi sáng sớm lất phất một cơn mưa phùn nhỏ, trời lạnh và đục, người ta đă đánh kẻng tập hợp tù nhân các đội ra ngoài sân để tuần tự cho xuất trại đi lao động như thường lệ. Bấy giờ tôi ở trong đội cưa xẻ gỗ súc của Trại K2/Tân Lập.

Đội chúng tôi ra hiện trường làm việc — là hai dăy nhà lợp tranh, chỉ cách cổng trại vài mươi bước– trong ṿng mấy phút. Mỗi cặp cưa gồm 2 người, tự động vào giàn cưa của ḿnh và xẻ những thân gỗ lớn thành những tấm ván dày hoặc mỏng dùng để đóng bàn ghế, vách nhà, sàn nằm trong trại, hay đóng ḥm chôn tù nhân, chết bởi nhiều cách, đa số là chết v́ bệnh và kiệt sức.

Chừng chín giờ rưỡi hay mười giờ hôm đó, tôi đến nhận phần sắn phụ trội (đội cưa xẻ thuộc loại lao động nặng, có thêm một phần ăn phụ trội ở giờ giải lao, nhưng bất thường) vừa định quay về giàn cưa ḿnh th́ anh bạn hôm trước đi lănh cơm với tôi, hôm nay vừa đi lănh sắn ở nhà bếp, nói nhỏ vào tai tôi:

- Tin buồn!

Tin buồn có nghĩa là trong anh em của chúng tôi có thêm một người vĩnh viễn nằm xuống, cũng có nghĩa là đội của chúng tôi phải xẻ thêm những tấm ván để đóng chiếc ḥm tạm bợ bọc xác bạn bè, một điều không ai muốn, nhưng ai cũng t́nh nguyện làm để biểu lộ ḷng thương xót với người đă ra đi. Biết đâu rồi ngày nào cũng đến lượt ḿnh. Tâm lư trái ngược đa đoan là thế đó.

Tôi nghe anh nói xong, định hỏi xem là ai, nhưng anh đă bảo tôi:

- Đi đi..!

Trở về chỗ, vừa ngồi xuống đă thấy anh theo đến, ngồi sát bên, nói vừa đủcho tôi nghe:

- Đại tá Sơn, “boss” cũ của anh, chết rồi!

Tôi sững sờ, tưởng chừng như ai tạt một gáo nước lạnh vào mặt, hỏi lại anh:

- Anh nói… ai chết rồi, tại sao, hồi nào?
florida80_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to florida80 For This Useful Post:
trungthu (02-06-2020)
 
Page generated in 0.07703 seconds with 10 queries