VietBF - View Single Post - Trang của lính
View Single Post
Old 11-08-2018   #5
hoanglan22
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
hoanglan22's Avatar
 
Join Date: Apr 2011
Posts: 16,184
Thanks: 21,586
Thanked 37,411 Times in 12,684 Posts
Mentioned: 632 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 7196 Post(s)
Rep Power: 68
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11hoanglan22 Reputation Uy Tín Level 11
Default

tiếp tục


Khoảng 5:00 giờ sáng, một tiếng nổ long trời ngay trên nóc hầm khiến tôi giật ḿnh thức dậy. Hai cái thân người trên hai cái vơng rớt gần như cùng một lúc xuống hai bên đùi tôi. Hai anh lính âm thoại viên lồm cồm ngồi dậy, không nói một câu, ḅ lẹ ra khỏi hầm. Trong bóng đêm c̣n mù mịt, tôi vẫn cảm giác được mùi thuốc nổ lẫn với cát bụi đang lùa vào mũi, vào họng tôi qua mọi kẽ hở. Tôi ngồi dậy, cố định thần xem chuyện ǵ đă xảy ra th́ từ bên trái, tiếng anh lính mang đồ cho tôi vang lên, trong rên rỉ đau đớn:

- Tôi bị thương rồi ông thầy ơi!
Phản ứng tự nhiên, tôi buột miệng:
- Cố gắng chịu đựng một chút, để tao tính cho.

Một cảm giác ê ê, không đau lắm xuất phát từ bàn chân trái của tôi. “Chết mẹ, không lư ḿnh bị thương?”. Đầu th́ suy nghĩ trong khi tôi đưa bàn tay phải lần xuống chỗ có cái cảm giác ê ê nhoi nhói đó. Bàn tay tôi rờ thấy cái vớ nhà binh tôi mang trong khi ngủ đă bay mất một mảng. Những ngón tay tôi đang lướt qua những phần thịt bầy nhầy của gót chân bên trái lẫn trong ḍng máu đang ứa tuôn ra. Một làn hơi lạnh từ gáy tôi chạy dài xuống sống lưng. “Tiêu rồi”. Bị thương chân trong cuộc chiến này sẽ không khá nổi. Không thuốc men cầm máu, không trụ sinh, khó tranh dành lên máy bay tản thương được...Nhiều anh lính đă phải cưa chân vài lần v́ nhiễm trùng. Nhưng thôi, dẹp qua cái ư nghĩ đó trong lúc này. B́nh tĩnh lại, tôi rà lại khắp thân ḿnh từ trên xuống, không có chỗ nào khác đau đớn nữa. Chỉ có cái gót chân trái mà thôi. Tôi với chiếc giầy vải Mỹ thọc bàn chân phải vào. Khoác cái áo giáp vào người và đội chiếc nón sắt lên đầu xong, tôi ṃ cái giây ba chạc, mở bao súng lấy khẩu Colt 45 nhét vào bụng. Tôi cũng không quên lấy cái túi có cái mặt nạ pḥng hơi độc choàng vào cổ. Xong xuôi, quay sang phía anh lính, lúc này coi bộ cơn đau hành hạ không chịu nổi nên tiếng rên la càng lúc càng bi thảm hơn, tôi dặn:

- Mày ngồi yên đây, tao ḅ sang hầm y tá kêu tụi nó qua băng bó cho mày. Cố gắng lên nghe.

Nói xong tôi định chống tay ḅ ra khỏi hầm. Không biết nghĩ sao, tôi lại tiếc chiếc giày c̣n lại. Chân trái bị thương, không thể mang giày nhưng bỏ th́ phí quá. Tôi bèn xỏ bàn tay trái vào trong chiếc giày c̣n lại và từ từ ḅ ra phía cửa hầm.

Ra tới miệng hầm, một tay tôi rướn lên bám vào thanh đà gỗ trên nóc và kéo người đứng dậy. Đưa mắt quan sát chung quanh, trên nắp hầm, xác anh hạ sĩ gác nằm chết gục tại chỗ máu đổ thành vũng quanh phần cổ đă bị miểng pháo chém đứt ĺa. Cái đầu không biết đă bị thổi văng mất nơi đâu. Nh́n lên bức tường nhà, tôi nhận định được, trái pháo rớt ngay bức tường, phá bay phần trên, những cái miểng v́ thế tạt ngược lại xuống phía miệng hầm. Anh Hạ sĩ ngồi gác trên nóc hầm lănh đủ chết tại chỗ. Những cái miểng c̣n lại chia nhau chui sâu xuống hầm. Hai cái miểng chém ngọt đứt hai sợi dây vơng của hai anh truyền tin khiến họ rớt trên người tôi làm họ hoảng hồn bỏ chạy mất tiêu sau đó. Anh lính phụ máy không biết có bị ǵ không mà không thấy tăm dạng. Một cái miểng đă làm anh lính mang đồ cho tôi đang rên rỉ trong căn hầm. Phần tôi th́ cái gót chân trái đang nát bấy. Quan sát t́m hiểu cũng đă đủ, tôi nhắm hướng hầm mấy tên y tá ḅ tới. Chưa đầy vài phút tôi đă tới miệng hầm. Một y tá đại đội vừa ngó thấy bóng tôi liền lật đật chạy tới đỡ tôi đứng dậy d́u vào trong hầm. Cái lưng tôi vừa lọt qua khỏi cửa hầm th́ hai tiếng “Vu..u..út”, “Uỳnh” kế tiếp nhau rất nhanh. Cái bức tường nhà đổ ập xuống phía sau lưng tôi lấp kín miệng hầm. Chờ cho cát bụi lắng xuống, hai anh lính y tá rọi đèn pin và lau chùi cái chân và bắt đầu băng bó cho tôi.

Trái đạn pháo vừa rồi chắc chắn là đạn đại bác 100 ly từ pháo tháp T54 bắn tới. Từ khi khai hỏa đến khi nổ rất nhanh. Chúng cách chúng tôi rất gần và có lẽ chúng đă quan sát được vị trí khi chúng tôi ḅ lên chiều hôm qua. Bây giờ bị nhốt trong căn hầm, tôi không có cách ǵ liên lạc được với tiểu đoàn, thậm chí với các trung đội của ḿnh. Hai cái máy truyền tin PRC25 đang nằm gọn trong căn hầm BC đại đội.

Măi tới 8:00 giờ sáng, một toán tiếp cứu đă t́m tới, moi miệng hầm và đem chúng tôi ra. Tiểu đoàn khi mất liên lạc với tôi đă qua tần số nhỏ liên lạc với các trung đội. Ngoại trừ cái hầm BC đại đội bị trúng đạn, các trung đội c̣n lại vẫn yên ổn. Tiểu đoàn cử một sĩ quan khác thay tôi coi đại đội. Cuộc phản công vẫn tiếp tục. Tôi không c̣n cơ hội để t́m ra dấu vết hai người bạn cùng trường kể từ đó. Tôi là người duy nhất gần gũi họ, dám làm tất cả v́ họ nhưng bây giờ th́ đành bất lực.

Hai người lính thay phiên cơng tôi về phía Ṭa Hành Chính tỉnh lỵ. Tới chân bức tường gạch mà phía bên trên chồng lên mấy lớp concertina. Họ bồng tôi lên cao và đẩy dưới mông tôi, cố nâng tôi cao ngang lớp hàng rào. Phía trong có mấy người y tá TĐ5 Quân Y đang đợi sẵn. Chuyển tôi vào bằng cách này là gần nhất không phải đi một ṿng xa qua cổng phía trước. Cũng nhờ chiếc giày c̣n lại trong tay, tôi dùng nó ép cái ṿng concertina bùng nhùng và lăn qua với sự trợ giúp của hai anh lính tản thương. Thân ḿnh tôi vừa ngả qua được phía bên kia hàng rào th́ hai anh y tá TĐ5QY đă đỡ gọn và bồng tôi xuống rồi khiêng vào bên trong ṭa nhà đặt tôi nằm dài trên mặt đất. Vào đến đây, tôi đă thấy anh lính mang đồ đang ngồi dựa lưng vào tường nhà miệng luôn rên rỉ. Y chang cái vị thế ngồi trong căn hầm hồi hôm. Bây giờ tôi mới có dịp quan sát kỹ thương tích của hắn. Cái chân trái đă bị tiện đứt ngang bắp đùi. Chân phải cũng vậy nhưng phần chân c̣n lại chưa ĺa khỏi v́ c̣n sợi gân giữ lại. Vài phút sau, Đại úy Hùng, Y sĩ TĐ trưởng QY, đi lên từ căn hầm phía dưới. Ông ta lại ngay chỗ anh lính đang rên la, hỏi han ǵ đó. Nghe hắn trả lời mót tiểu quá mà đi không được. Từ phía sau lưng, tôi chỉ thấy ông bác sĩ lắc đầu nhè nhẹ, không làm ǵ thêm, ông quay lại phía tôi. Chỉ vài phút sau hắn nấc lên vài tiếng và trút hơi thở cuối cùng. Ông bác sĩ tháo lớp băng tên y tá đại đội băng tạm cho tôi, lấy lọ thuốc sát trùng dội lên vết thương rồi bảo người phụ tá đưa cho ông kim chỉ. Giờ đây chỗ vết thương càng lúc càng nhức nhối, khó chịu kinh khủng. Cái nhức buốt từ trong xương thốn ra tới ngoài da thịt. Cái miểng pháo xuyên từ gót chân, trổ xéo qua kẽ hở giữa bàn chân và mắt cá. C̣n may. Nếu nó xuyên bể cái mắt cá chân th́ chắc chắn cái bàn chân tôi phải cưa bỏ. Phần thịt xương chỗ gót chân tôi bể vụn nát bấy. Ông bác sĩ cứ thế dùng kim chỉ khâu, kéo những miếng da bên ngoài bao lại phần thịt nát bầy nhầy bên trong. Phải dùng danh từ “khâu sống” ở đây cho đúng nghĩa. Khâu không có thuốc tê, thuốc mê ǵ cả. Làm ǵ có được những thứ xa xỉ ấy nơi chiến trường sôi động này. Ngay cả thuốc cầm máu cũng không. Tôi chỉ biết dương mắt nh́n vết thương dưới chân tiếp tục rỉ máu.

Tôi cảm giác được mũi kim xuyên qua lớp da kéo theo sợi chỉ, nhưng đau đớn th́ không hề, bởi v́ cái đau nhức từ xương tủy lan ra c̣n hơn gấp bội. Sau tôi c̣n hai sĩ quan nữa cùng tiểu đoàn bị thương nhẹ hơn tôi một chút. Ông bác sĩ Quân y cũng băng bó cho họ xong xuôi và rút lại xuống hầm, bản doanh của Bộ Tư Lệnh SĐ.

Kể từ giờ phút này tôi trở thành bất khiển dụng. Tiểu đoàn cho một anh lính, tên Bốn, vào chăm sóc chung cho ba ông sĩ quan thương binh. Phải nói anh lính này rất chịu khó. Anh ta xông xáo đào cho chúng tôi một cái hầm có nắp đàng hoàng ngay trên cái sân cạnh ṭa nhà. Anh gỡ những khung cửa sổ, t́m khuân về những khúc gỗ làm thành cái hầm khá chắc chắn. Hai cái vơng được giăng phía trên cho tôi và Liêm, một Thiếu úy của đại đội 6. Một Chuẩn úy (lâu ngày tôi đă quên tên) và Bốn trải poncho nằm dưới đất.

Ba ngày đêm liền vết thương của tôi tiếp tục rỉ máu v́ không có thuốc cầm. Nằm trên vơng, Bốn làm cho tôi một cái đai chỉ huyết ngay bắp đùi. Chừng 10, 15 phút, tôi lại nới ra cho máu có thể lưu thông xuống dưới bàn chân. Một lúc sau, tôi lại tḥ tay xuống khều khều Bốn ngồi dậy cột lại cho tôi.

Đúng ba ngày sau, vết thương mới hết rỉ máu.
Tôi phải chịu đựng thêm cả tháng trời nữa ở đây. Tôi mang ơn anh lính tên Bốn v́ anh đă chạy ra tận băi thả dù tiếp tế, không dành thuốc lá, không dành đồ ăn mà chờ mọi người đi hết, anh moi t́m nhưng ống trụ sinh về chích cho tôi. Nhiều lần nghe tin có trực thăng tản thương, anh cơng tôi ra băi đáp ngoài cổng Xa Cam. Có khi đang đi nửa chừng th́ bị pháo, anh quẳng tôi xuống và hai thầy tṛ chỉ biết nằm ngửa nh́n trời ngóng chờ định mạng. Cũng có khi ra được tới băi đáp th́ anh không c̣n đủ sức cơng tôi chạy đua với những thương binh có cặp gị khỏe mạnh.

Khoảng cuối tháng 5/72, quân dù đă vào được thành phố và phe ta đă phản công lại đẩy ṿng vây địch ra xa ngoài phạm vi thị xă. Nghe tin TT Thiệu sẽ đáp xuống An Lộc để ủy lạo binh sĩ, BTL/SĐ cho cắt một toán QC làm an ninh băi đáp. Tôi được ưu tiên ra cổng tản thương. Bốn cơng tôi đến tận chiếc trực thăng tản thương. Tay tôi chạm vào cái sàn máy bay, một cảm giác mát lạnh chưa hề có trong đời. Tôi sắp an toàn ra khỏi địa ngục khói lửa.

Điều u uất trong ḷng măi măi vẫn là tin tức hai người bạn. Có thể họ đă hy sinh, có thể đă mất tích nghĩa là trong chiến tranh, chết không t́m được xác. Với cuộc chiến khốc liệt như vậy, điều này không thể tránh khỏi. Nếu tôi có may mắn hơn, không bị thương và giải tỏa được vị trí lấn chiếm của Việt Cộng, chưa chắc tôi đă có cơ may để t́m thấy vị trí chôn cất họ như có người từng nói. Cái giả thuyết họ bị bắt làm tù binh càng khó có thể chấp nhận. Biết bao sĩ quan cao cấp hơn như Đại tá Vĩnh, TRĐ trưởng TRĐ9 bị bắt tại Lộc Ninh c̣n được trao trả tù binh. Không lư hai sĩ quan cấp úy như Niên trưởng Việt và Nguyện lại bị chúng bắn bỏ! Nếu họ là tù binh chắc chắn họ đă trở về.

Câu hỏi của chị Kiều Trang có thể không ai trả lời được. Tôi, một trong những sĩ quan TRĐ7 c̣n sống sót sau trận B́nh Long, lại là người có liên quan khá gần gũi với anh Việt, cũng không thể làm ǵ khác hơn để giải đáp cái thắc mắc này cho chị được. Thời gian đă trôi qua quá lâu. Câu chuyện đă trở thành quá khứ, gần như huyền thoại. Chúng ta hăy quên đi, hăy khép lại... Câu trả lời đang chờ đợi chúng ta ở phía trước. Chẳng c̣n bao lâu nữa đâu, chị ạ!

NT2 Đinh Hồng Lân.
Có một vài chi tiết trong bài của tác giả Giao Chỉ (có thể v́ viết theo lời kể của chị Kiều Trang), tôi thấy không chính xác nên xin được nêu lên:
● Trận chiến B́nh Long đă bắt đầu khởi sự từ đầu tháng 3/72, ngay sau khi Lộc Ninh thất thủ. Đến tháng 4/72 th́ QL13 đă bị cắt đứt. Chị Kiều Trang không có cách nào đáp xe đ̣ lên B́nh Long được vào tháng 4/72.
● TĐ3/7 cùng với 2/7 từ biên giới Việt-Miên rút về pḥng thủ An Lộc ngay. Không có chuyện TĐ3/7 về Lai Khê rồi lại bốc lên v́ t́nh h́nh lúc đó rất khẩn cấp.
● Chị nói ở cùng với anh Việt 2 tháng trời, chịu pháo kích. Nếu chị lên An Lộc vào tháng 4/72 th́ phải đến tháng 6/72 chị mới về tới Sàig̣n. Xin hỏi chị về bằng cách nào vào tháng 6 khi mà lực lượng của ta các SĐ18, SĐ21, Dù... đang dồn nỗ lực giải tỏa QL13 cũng như nhẩy vào thành phố. Rồi chị vừa về tới Sàig̣n th́ anh Thiếu úy hậu cứ đến nhà báo tin anh Việt tử trận (tháng 6/72).
Như tôi mô tả, nếu quả thật Anh Lê Bắc Việt và Tôn Thất Nguyện đă hy sinh th́ đó là vào đêm 13/4/1972 rạng sáng ngày 14/4/1972. Chuyện hậu cứ đến tháng 6 mới báo tin là v́ thủ tục hành chánh, phải chờ kiểm kê tổn thất chắc chắn sau cùng.



Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	anloc18-2.jpg
Views:	0
Size:	27.5 KB
ID:	1298521   Click image for larger version

Name:	MotTranChien___3.jpg
Views:	0
Size:	71.5 KB
ID:	1298522   Click image for larger version

Name:	MotTranchien___5.jpg
Views:	0
Size:	100.6 KB
ID:	1298523  
__________________
LOÀI KHỈ TRỞ THÀNH LOÀI NGƯỜI MẤT TRIỆU NĂM
LOÀI NGƯỜI MUỐN TRỞ THÀNH LOÀI KHỈ TRƯỜNG SƠN HĂY GIA NHẬP ĐẢNG CS VN

HĂy CÓ Ư THỨC HỆ TỰ HỎI " TÔI ĐĂ LÀM G̀ CHO TỔ QUỐC , ĐỪNG HỎI TỔ QUỐC ĐĂ LÀM G̀ CHO TÔI

Last edited by hoanglan22; 11-08-2018 at 04:17.
hoanglan22_is_offline   Reply With Quote
The Following 8 Users Say Thank You to hoanglan22 For This Useful Post:
Show/Hide list of the thanked
 
Page generated in 0.08473 seconds with 11 queries