Hương Mùa Thu
Một lần đến thu làm ta ngây ngất
Áo nàng vàng phơ phất gió heo may
Dáng thơ nghiêng ḍng tóc xỏa tung bay
Chiều nắng đổ tơ vương về bến mộng
Lầu t́nh ái yêu thương c̣n lắng đọng
Đôi tâm hồn bay bổng giữa trời đêm
Ru đời nhau bằng ngôn ngữ con tim
Rồi một thoáng về miền xa lạnh vắng
T́nh xưa đă trôi dần qua dĩ văng
Ḍng thời gian xóa nhẵn dấu chim di
Vết thương yêu đậm thấm măi c̣n ghi
Thu vẫn đó hay về trong quá khứ ?
Bụi trần dẫu phủ vây đời lữ thứ
Xin kiếp nầy ấp ủ bóng h́nh em
Rằng thu đi thu đến có lặng im
Hương thu vẫn đêm đêm ngào ngạt tỏa
Viễn Phương