Khóc Bạn Hiền
(Một người bạn thân thiết từ thuở c̣n thơ)
Tin bạn mất giữa chiều rơi cuối hạ
Thoáng thu về lă chă giọt sầu rơi
Nỗi buồn da diết khôn nguôi
Nhớ ngày xa lắm của thời thơ ngây
Ḷng chạnh nhớ những ngày xưa thân ái
Một khoảng đời qua mấy cuộc bể dâu
Dương gian là biển thảm sầu
Người đi kẻ đến tranh nhau sống c̣n
Theo năm tháng hoài trông ngày tương hiệp
Hai cảnh đời hai kiếp sống xa khơi
Trần ai cay đắng đầy vơi
Ngọt bùi chi bấy một thời cũng qua
Nhớ những lúc tôi anh cùng ao ước
Lúc tuổi già mong được sống gần nhau
Đêm trăng tâm sự giải sầu
Ngày dài kể chuyện thương đau cuộc đời
Hoàng hôn phủ đất trời, Ôi!-quạnh quẽ
Thương bạn hiền bước lẻ giữa bao la
Đôi bờ cách biệt mù xa
Nghe ai ru khúc t́nh ca đoạn trường
Đây không có bàn hương đèn nhang khói
Đưa bạn hiền về cơi vắng vô biên
Xin nhờ sương trắng ngoài hiên
Tiễn anh qua bến an nhiên vĩnh hằng
Đời đă hết, c̣n chăng người thương nhớ
Ai măi hoài trăn trở kiếp nhân sinh
Chúc anh trọn giấc yên b́nh
Tôi c̣n một gánh ân t́nh trả vay
Viễn Phương