T́nh C̣n Xa Vắng
Nàng về một thoáng lại đi xa
Mang những yêu thương rất đậm đà
Rong ruổi bôn ba đường viễn xứ
Vườn t́nh thơ thẩn chỉ ḿnh ta
Thu tàn rũ bóng cuối đường mây
Ngọn gió se se thấm lạnh đầy
Nắng đổ nghiêng chiều hong nỗi nhớ
Mây đùa xoắn xuưt sợi sầu vây
Đêm buồn xao xuyến nhớ nàng thơ
Rưng rức con tim thổn thức chờ
Những giọt mưa đông về lặng lẽ
Ru hồn rét buốt giữa trời mơ
Mai dù mưa nhạt nắng lưa thưa
Những đóa hoa thơ vẫn bốn mùa
Xuân Hạ Thu Đông hoài nở thắm
Chờ nàng nối nhịp khúc t́nh xưa
Viễn Phương