Xuân Về Trong Nắng Hạ
Thuở đất trời sa phủ bụi hồng
Người về thấp thoáng giữa hư không
Dung linh ẩn hiện vườn thơ thắm
Gót ngọc yêu kiều tha thướt trông
Nh́n áng mây xanh kết mộng t́nh
Thơ ḷng từng nhánh trổ hoa xinh
Cho ai say đắm bên trời vắng?
Tô đậm trong tim một bóng h́nh
Người đến chi rồi lặng lẽ đi
Một câu không thốt lúc phân ḱ
Xa trong vũ trụ trong trời đất
Người có chạnh ḷng thương nhớ chi?
Chênh chếch đường chiều nắng lả lơi
Bến chờ hiu hắt giọt sầu rơi
Cỏ cây man mác người im đứng
Dơi dấu chân chim cuối nẻo trời
Chợt bóng Xuân về trong nắng Hạ
Tim ḷng rộn ră mạch t́nh dâng
Quên đi giây phút buồn đơn nhớ
Ngây ngất tâm hồn hương gió Xuân
Viễn Phương