VietBF - View Single Post - Truyện Ngắn tuyển chọn
View Single Post
Old 10-02-2020   #153
wonderful
R8 Vơ Lâm Chí Tôn
 
Join Date: Jun 2011
Posts: 17,285
Thanks: 17,998
Thanked 64,837 Times in 16,417 Posts
Mentioned: 125 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 4457 Post(s)
Rep Power: 57
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11wonderful Reputation Uy Tín Level 11
Default

Tuổi già mới biết nhà ḿnh là ...

Tuổi một người có thể là 50, 70, 100 hay cao hơn nữa lúc "ra đi" như vậy kể cũng dài lắm nhưng đời người chỉ gói gọn trong bốn chữ Sinh, Lăo, Bệnh, Tử. Già là giai đoạn tệ nhất trong số kiếp của con người v́ "Già" là số tuổi "tàn đường" lúc người ta c̣n sống được diễn tả qua h́nh thể một ông già hay bà già lưng c̣ng mắt yếu, chân tay run rẩy, đi đứng lụm cụm, xách cái giỏ cũng không xong, làm tí xíu thở ph́ pḥ mệt nhọc.
Lớp người già đa số đều có cháu nội cháu ngoại đầy đàn. Họ thèm muốn ở gần con cháu nhưng con cháu v́ hoàn cảnh nào đó không về nhà gần gũi với ông bà được nên trong cảnh ngộ nầy người già rất buồn và cảm thấy cô đơn.
Hôm nọ tôi đến thăm một người bạn trong Nursing Home. Đó là một building lớn, trước có sân trồng cây mát mẻ, trong gồm nhiều pḥng. Mỗi pḥng kê vài giường sắt cách nhau chừa một đường đi nhỏ, sẵn khăn trải giường, mền cho cụ ông cụ bà trú ngụ dài hạn. Một bàn nước. Họ nằm. Ngồi, lom khom đi tới đi lui lủi thủi trong phạm vi phóng ốc. Họ ít nói. Ít cười. Như những h́nh nộm biết đi. Khi đi ngang qua dăy pḥng E, một trong các "dăy phố" của làng bô lăo, tôi thấy nào ông nào bà ngồi xe lăn tay đậu trước cửa pḥng. Một lăo bà ốm tong teo, tóc bạc trắng vói nắm tay tôi kêu gào:
- Ông ơi! Chú ơi! Ở lại đây nói chuyện với tui cho vui! Không có ai chuyện tṛ với tôi hết đó!
Tôi có dịp quan sát người đối thoại khoàng 60 tuổi trí óc c̣n minh mẫn. Ṭ ṃ:- Bà c̣n trẻ sao bà vào ở đây
Miệng cười mếu máo:- Con tui thải tui vô đây ông ạ! Tui nào có muốn đâu.
Tôi tô điểm quyết định của bọn trẻ con của bà:- Con cái bà đi làm việc không săn sóc bà ở nhà được nên đưa bà vào đây có người lo cho bà chu đáo hơn
Bà lăo lắc đầu. Thở ̣ ̣:- Tui bệnh suyễn con tui làm giấy tờ đưa tui vô đây để có người lo cho tui.
- Ở đây bà thấy thế nào có bằng ḷng và vui không.
Lại lắc đầu.- Vui ǵ mà vui, nản lắm ông ơi! Mà không bằng ḷng cũng không được. Con đặt đâu cha mẹ phải ngồi đó. Khổ quá!
Rồi bà tiếp lời giong hờn trách:- Tui nói để mà an ủi thôi. Tui nghĩ con nó đưa tui vô đây cho nó khỏe.
- Sao bà phiền trách con bà như vậy
Một giọng cười đay nghiến.- Hai tháng hơn chúng có tới thăm má nó ngày nào đâu. Thế cũng đủ biết ḷng con cái ra sao!
Tôi bất nhẫn nhưng không biết làm sao hơn là từ giă bà đến thăm người bạn già.
Gặp một nhân viên làm việc tôi hỏi:- Chị à mấy người già sao không ở trong pḥng nghỉ ngơi mà ngồi xe lăn trước cửa pḥng chi vậy Chị vừa đi nhanh vừa trả lời ngắn gọn:- Đó chuông reo rồi đó. Họ sắp tới giờ cơm.
Câu trả lời cho tôi một nhận xét người già ở Nursing Home phải sống theo kỷ luật giờ ăn, giờ ngủ, giờ sinh hoạt nằm trong thời dụng biểu.


Dăy phố rộng lớn chia ra nhiều ngă quanh co, mỗi ngă có đề chữ phân biệt E, K, L, M, N...đó là tên đường cho thân nhân t́m thân bằng quyến thuộc dễ. Lao công đang cặm cụi lau sàn gạch mỗi dăy phố bóng loáng, người đi ngang c̣n in bóng. Dọc theo bờ tường có gắn h́nh các cụ, nhân viên làm việc. Trang trí h́nh ảnh bông hoa rất đẹp mắt. Tới giờ một bác sĩ đến từng pḥng thăm bệnh nhân. Ông ta vui vẻ khen một bà lăo đang lim dim kề sát mặt với mặt, cố nh́n mặt người đối thoại để nhận diện:- Nay bà cụ trông khỏe lắm! Ăn ngủ ngon nhé.
- Ông là ai vậy
- Da! Cháu là bác sĩ đến thăm bác..
- Dạ! Chào bác sĩ!
- Dạ! Kính cụ! Hôm nay cụ khỏe không
- Khỏe mới c̣n đây nói chuyện với ông chớ!
Bác sĩ trẻ xoa nhẹ vai bà lăo.- Cụ vui tánh lắm! Cụ gọi cháu cho có t́nh bà cháu, cháu thích hơn. Cháu thương cụ, lo thuốc cho cụ khỏe!
- Vậy th́ tôi cám ơn! Bác sĩ tốt quá! Thăm bác mỗi ngày.. Tôi cám ơn bác sĩ.
- Bổn phận con cháu đối với cô bác mà!
Vẻ buồn trên nét mặt lăo già.- Con cái của bác 3, 4 đưa từ ngày đưa bác vô đây có đứa nào tới lui tới thăm tôi đâu
Bà im lặng vài giây nói tiếp:- À, mà có chứ! Nhưng một tháng một lần mà thôi!
Rồi bà chậm nước mắt:- Có lẽ tụi nó đợi bác chết chúng đến luôn một lần cho tiện.
Bác sĩ chào biệt.
Tôi vô pḥng bạn tôi. Đạt nằm giường trong bên cạnh hai giường của hai ông già tuổi ngoài 80.
Đạt gặp tôi hắn mừng lắm. Nó líu lo nói chuyện này qua chuyện khác. Tuổi của Đạt 67. Bác sĩ cho biết Đạt bị bệnh gan B. Nó qua Mỹ một ḿnh không bà con thân thích.
T́nh cảm vui vẻ nhờ dựa vào bạn bè.
Nó than thở với tôi:- Ở đây buồn lắm mày ơi!
Tôi an ủi:- Nhưng có bác sĩ, y tá lo thuốc men cho mày.
Đạt nh́n cặp mắt xa xăm.- Chỉ được có chút ấy. Nhưng c̣n cần nhiều nữa mà tao không có.
- Ví dụ như....
Nó nói liền:- T́nh cảm bạn bè. Những thú vui khác như sự đi lại, điện thoại người thân ở quê nhà, đi chơi vân vân và vân vân.
- Ở đây có người lo cơm nước, chỗ ngủ đàng hoàng. Có người chăm sóc thuốc men. Như vậy là hạnh phúc rồi mày ơi!
Đạt nói móc:- Mày nghỉ đó là hạnh phúc th́ vô đây sẽ biết!
Một nhân viên vào pḥng đẩy xe lăn cho một ông già chân liệt ra khỏi pḥng. Tôi hỏi:- Anh đưa bác này đi đâu
Đạt nhanh nhảu trả lời:- Tới giờ cơm trưa rồi.
- C̣n mày
Nó cười gịn:- Bơi walker. H́ ..h́..tao c̣n khỏe h́ ..h́.. tự đi được th́ tự tiện đi! Tự do không ai rầy!
- Thường họ cho ăn ǵ
- Đủ thứ. Khi th́ cá khi th́ thịt. Rau nấu chín. Thức uống có nước lọc đôi khi nước táo hay cam..
Tôi hỏi thêm:- Ăn rồi họ đưa ḿnh về pḥng
Nó khôi hài châm biếm:- Không! Ra vườn dạo kiểng xem hoa!
Tôi vỗ tay hoan nghênh.- Vậy là cha rồi
Miệng thằng bạn tôi h́nh trái tim bây giờ méo xẹo trứng gà mới đun sôi.- Ừ! Th́ vô đây làm cha đi con!
Đây chuyện gia đ́nh tôi. Tôi nay 73 tuổi. Ốm nhom. Mất ngủ. Uống vitamin cũng không ăn ngon. T́nh trạng nhớ trước quên sau. Ho sù sụ tối ngày.. Ngủ cũng thức dậy ho. Ra khỏi nhà phải chống tó. Mỗi tháng phải đi bác sĩ thăm bệnh một lần. Bác sĩ cho biết tôi bị bệnh tiểu đường nên ăn uống phải cử kiêng.
Con cái bằng ḷng gửi tôi vào Nursing Home. Chúng bàn luận:- Ở Nursing Home chánh phủ lo!
- Anh nghỉ đưa ba vô Nursing Home tiện cho ba lắm!
- Cũng tiện cho con cái của ba nữa.
- Ở đó người ta lo thuốc men cho ba ḿnh an tâm.
- Ở Nursing Home lần lần ba làm quen với các bạn già.
- Rồi tụi ḿnh thay phiên nhau tới thăm ba.


Nhớ lời kể của Đạt ở Nursing Home kê khai có nhiều điểm lợi có bác sĩ chăm sóc thuốc men như các con tôi bàn luận. Tôi ưng ư với các con:- Đưa ba vô đó đi con!
Tôi đă chính thức có tên trong danh sách người vào ở Nursing Home. Vui lắm. Có nhiều bô lăo, già hay bệnh tật, tuổi tôi, lớn hơn, nhỏ hơn cũng có. Một dăy apartment cho đủ sắc dân cư ngụ Mỹ, Mễ, Tàu, Thái, Việt...Vietnamese gốc An Giang, Người Đà Nẵng. Kẻ Biên Ḥa, B́nh dương... Hiện tại mỗi người một hoàn cảnh. Mồ côi. Con cháu làm hăng. Gia đ́nh đơn chiết.
Căn cứ đây có bác sĩ, y tá thăm bệnh. Có vườn hoa. Có cơm ăn. Giấc ngủ nhiều mộng đẹp. Mỗi tháng lănh vài chục xài. Người hiểu biết cho rằng tiền già hay SSI trừ chi phí c̣n lại. Hàng ngày có người ngoài đến thăm.
Tại đây nhiều cụ già mặt mày ngơ ngáo. Nh́n mà như không thấy ǵ cả. Mắt lơ láo. Có tiền bối nói lảm nhảm cả ngày. Nhiều "thây ma" ngồi trên xe lăn hàng giờ bất động. Có lăo th́ hát nghêu ngao các bài Tây t́nh cảm thống thiết! Trước pḥng xuất hiện nhiều nhân vật la hét ầm ỷ hoặc cười ha hả!
Tôi bắt đầu thấy chán và đến sợ hăi!.
Con không đến thăm tôi nhiều như những tháng đầu. Cảm thấy trơ trọi v́ không bạn bè, không thân thích. Tôi muốn gào thét vị bị hàng rào chung quanh vây hăm, cô đơn càng ngày tôi càng cô đơn hơn. Bị g̣ bó muốn ra ngoài chơi nhưng bị tù lỏng trong phạm vi dinh thự. Chúng tôi, người cao niên con cháu đưa vào nội trú Nursing Home đang ở trong t́nh trạng dưỡng sinh nghĩa là "Ăn để sống" những nhu cầu khác coi như ngoại lệ. Là con người ai ai cũng có nhiều ước muốn trong cuộc sống như cảnh đầm ấm gia đ́nh, bạn bè, đi chơi, xem hát, vui nhộn nhưng ở trong đây coi như bế tắc. Phàm nhân, đường lạc thú xă hội bế cô lập kiếp con người đành tê liệt. Tôi không có người nói chuyện, thèm "Nói" thèm "Nghe" thèm nh́n người khỏe mạnh. Tự kỷ ám thị ám ảnh!
24 giờ trong ngày chúng tôi chỉ biết "Ăn" "Uống thuốc" "Dạo mát" "và "Ngủ".
Nhân viên làm việc trong khu quốc tế này có tính cách nhân công tới tháng lănh lương. Làm tṛn bổn phận. Ít thân mật nhiều khi gay gắt đến lạnh lùng. Nơi đây người đông nhưng khó mà gần gũi. Họ câm. Khùng. Riêng tư. Chán nản. Tôi câm mấy tháng nay. Mỗi lần thấy người ngoài tới thăm dầu không thân thích nhưng tôi mừng và vui lắm! Họ đi ngang không để ư tới tôi nhưng tôi rất để ư tới họ. Thèm tự do, tôi nh́n họ say đắm!
Tôi nhớ hôm nọ một bà già vói nắm tay tôi khẩn khoản "Anh ở đây nói chuyện với tôi đi. Tôi buồn lắm!". Bây giờ tôi vào thường trực ở đây thay cho bà ta để nói câu nói ấy!
Bạn già trong đại gia đ́nh Nursing Home "ra đi không bao giờ hồi hương" từng mạng sống. Mới thấy họ hôm nay th́ mai họ đă đi xa rồi. Họ ra đi âm thầm. Khẽ từ từ. Lại bổ sung. Tôi thương tiếc cảm thấy ḷng man mác.
Một hôm có người bạn tới thăm tôi rất đỗi vui mừng và có dịp cầu khẩn:- Anh nói dùm con tôi đưa tôi về. Tôi chết mất!
- Nếu tụi nó bỏ th́ nhờ anh làm đơn đưa tôi về! Hăy đưa tôi về nhà đi anh!
Bạn tôi im lặng trước ḷng thẫn thờ tôi bỗng nhớ lại lời nói của Đạt trước khi rời khỏi căn nhà Nursing Home là căn nhà cuối cùng lúc tuổi về già:
- Mày vô ở Nursing Home th́ biết nỗi khổ như thế nào! Du ơi! Căn nhà cuối cùng cũng là nợ của mày đó!
V́ vậy tôi c̣n ở miết đây.


Trần Đông Thành

Attached Thumbnails
Click image for larger version

Name:	(           (((((duonglao.jpg
Views:	0
Size:	98.3 KB
ID:	1664534   Click image for larger version

Name:	(      (((((((0263.jpg
Views:	0
Size:	138.8 KB
ID:	1664535  
wonderful_is_offline   Reply With Quote
The Following 5 Users Say Thank You to wonderful For This Useful Post:
Antoan (01-26-2021), baolunbeau (01-26-2021), hohoang (04-13-2021), tcdinh (10-03-2020), thoigian (03-23-2021)
 
Page generated in 0.06693 seconds with 11 queries