Tạ Ơn Người T́nh Thơ
(Viết Tặng Sương Anh)
Đêm quạnh quẽ mạch sầu đơn trăn trở
Góp mảnh t́nh vụn vỡ giữa hư vô
Đường mây xa trăng khuyết khói sương mờ
Soi bóng ảo lửng lơ về lăng đăng
Ta gặp em, một chiều thu tản mạn
Từ Việt Nam Thư Quán gọi tên nhau
Kết t́nh thơ xuân sắc thắm muôn màu
Vần với vận chắt chiu ḍng thơ ấm
Rồi vun đắp gieo mầm xanh tươi thắm
Luống thơ t́nh, cây rậm lá đươm bông
Xây đời nhau bằng một khối t́nh trong
Thu đi đến nghe ḷng thôi trăn trở
Tạ ơn em,!-Người t́nh thơ muôn thuở
Ru anh từng nhịp thở giữa buồng tim
Lời yêu thương say giấc mắt môi mềm
Ơn tri ngộ khắc ghi t́nh miên viễn
Viễn Phương