VietBF - View Single Post - Truyện Ngắn tuyển chọn
View Single Post
Old 06-15-2020   #106
cha12 ba
R9 Tuyệt Đỉnh Tôn Sư
 
cha12 ba's Avatar
 
Join Date: Jan 2013
Posts: 37,973
Thanks: 81,074
Thanked 56,785 Times in 24,152 Posts
Mentioned: 430 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 10758 Post(s)
Rep Power: 75
cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11
cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11cha12 ba Reputation Uy Tín Level 11
Default Tủ sách Tuổi hoa "C̣n dấu chân người" Cam Ly - Nguyễn Thị Mỹ Thanh

Chương 5-6

Chương 05
Như chim nhỏ được thoát khỏi chiếc lồng, bé Nhu Ḿ chạy tung tăng trên đường đất. Trúc bước theo phía sau. Qua khoảng đất vuông vắn trồng rau cải, đến một ngôi nhà nhỏ, sơn màu trắng. Ngôi nhà có vẻ trang trọng nhất trong làng. Trúc biết ngay đó là nhà nguyện. Không, phải gọi đó là một giáo đường nho nhỏ, v́ trên đỉnh của mái nhà có một cây Thánh giá.

Không có tiếng chuông. Không nghe lời cầu nguyện. Cát Tường vừa mới dẫn đàn trẻ về nhà ngủ. Cái không khí trầm lặng khiến Trúc cảm nhận một tâm trạng lạ lùng chưa từng có. Khi chân bước khó khăn qua những khoảng đất mềm lún, lên đến bậc thềm đầu tiên của giáo đường nhỏ bé, Trúc tưởng như chỉ có nơi đây, sự b́nh an là trọn vẹn. Bao năm gian nan chưa có lúc ngừng nghỉ, có phải bây giờ mới thực sự bắt đầu? Bắt đầu làm một người mới, bắt đầu sống, bắt đầu cảm nhận, và bắt đầu tất cả mọi ý nghĩ.

Nhu Ḿ dừng lại ở cửa chờ Trúc. Bàn tay nhỏ xíu đưa ra nắm lấy bàn tay rắn rỏi. Nhu Ḿ nh́n Trúc, chợt thấy Trúc nhăn mặt và sờ vào chân. Đôi mắt Nhu Ḿ mở lớn như có ý hỏi: “anh vẫn c̣n đau phải không?”. Trúc nh́n lại và cười:
- Đau quá! Đất mềm kéo chân anh lại, suý‎t nữa rơi đôi giày.
Nhu Ḿ cười thích thú, nh́n lại luống đất ướt nhẹp. Những dấu giày của Trúc lún rơ xuống đó. Bé lắc đầu như muốn nói “không sao đâu!” rồi se sẽ dắt tay Trúc bước vào nhà. Khung cảnh mờ tối v́ ngoài trời không c̣n nắng. Mấy cánh cửa sổ lại đóng kín. Chẳng có ai trong nhà nguyện. Trúc nh́n thấy hai dăy ghế sắp xếp đều đặn, thẳng tắp, dẫn đến tượng Đức Chúa Giê-su phơi ḿnh trên Thập giá. Chỉ có thế. Đó là ngôi giáo đường bé nhỏ ở đây.

Nhu Ḿ đưa tay làm dấu, rồi nh́n Trúc. Trúc bối rối, nhưng rồi cũng bắt chước theo. Lạy Chúa, nơi đây Chúa yêu thương tất cả, kể cả con chưa biết một câu kinh, chưa hề biết làm dấu Thánh giá. Nhu Ḿ chỉ cho Trúc ngồi xuống một chiếc ghế. Rồi bé cũng ngồi xuống cạnh bên. Trúc không biết nói ǵ với bé. Hai anh em yên lặng. Trúc nghe cả tiếng thở nhẹ của Nhu Ḿ. Đôi mắt tội nghiệp mở to, nh́n thẳng phía trước. Chắc bé đang nói bằng những lời câm nín. Trúc cũng nh́n thẳng phía trước. Không nh́n thấy rơ nét mặt của Chúa. Nhưng cái h́nh hài dán cứng trên cây Thập giá là cả một sự chịu đựng và hy sinh. Trúc cảm thấy ḷng b́nh yên. Trước mặt Chúa, không c̣n nhớ quá khứ, không c̣n lo tương lai. Trước mặt Chúa, không ai là người già, cũng không ai là trẻ nhỏ. Trúc thấy ḿnh nhỏ lại bằng bé Nhu Ḿ không nhớ ǵ về thời ấu thơ của chính bé.

Cha Đạo xuất hiện từ sau lưng Thập tự giá – và Trúc đoán ngay là ở đó có một căn pḥng nhỏ. Cha đem theo một chút ánh sáng của ngọn bạch lạp cắm trên chân đèn bằng gỗ. Ngoài trời đă hết nắng. Trong này cha Đạo đang đặt ngọn đèn lên chiếc bàn nhỏ để ở góc nhà. Cha nh́n xuống dăy ghế, thấy Trúc và Nhu Ḿ ở đó. Trúc muốn đứng dậy, nhưng cha đang chậm chạp đi xuống. Bây giờ Trúc mới nhận thấy rơ dáng đi của Cha như có vẻ hơi khập khiễng. V́ Cha đă già chăng? Có lẽ đúng. Ngay lúc đầu gặp Cha, Trúc đă thấy mái tóc của Cha bạc hết phân nửa. Không biết cuộc đời đạo hạnh của Cha bắt đầu từ khi nào. Nhưng chắc chắn Cha sẽ tiếp tục cuộc đời ấy cho đến chết. V́ Cha đă chọn làm người cha chung cho một đàn con nhỏ nơi đây rồi.

- Con vào đây, Cha có cái này muốn tặng con.
Trúc đứng lên, ngạc nhiên:
- Thưa Cha, đi đâu ạ?
- Vào pḥng của Cha. Cha muốn tặng con tượng Thánh giá, để con đeo vào cổ. Chúa sẽ bảo vệ con.
Cha Đạo đi trước. Trúc quay lại, nói với bé Nhu Ḿ:
- Ngồi đây nhé! Anh sẽ trở ra ngay. Anh em ḿnh về lại nhà.
Nhu Ḿ gật đầu. Trúc bước theo cha Đạo. Bước chân cha Đạo khập khiễng. Chân Trúc cũng nhói đau. Qua khỏi chiếc bàn có để ngọn đèn bạch lạp, hai người ṿng ra sau lưng Thập tự giá. Cha Đạo đang mở cửa một căn pḥng nhỏ: pḥng riêng của Cha.

**
Một ḿnh Nhu Ḿ c̣n ngồi trên ghế, hai tay khoanh lại trước mặt. Tâm trí non dại như đặc tràn ý‎ nghĩ. Đàng xa kia, ngọn đèn nến trắng như cũng lao chao. Bóng tối xung quanh nhiều hơn ánh sáng.
Nhu Ḿ nhướng mắt lên. Sau lưng dường như có ai bước vào. Chắc chị Cát Tường qua thăm chừng Cha, hay đón bé và anh Trúc? Ồ không! Tiếng chân của vài người chứ không phải một ḿnh chị Cát Tường. Nhu Ḿ quay lại. Có hai người lạ đi với Cát Tường vào nhà nguyện. Hai người đàn ông! Nhu Ḿ đứng phắt dậy. Cát Tường bước nhanh đến, nắm chặt tay Nhu Ḿ. Bóng tối không che lấp vẻ sợ hăi trên gương mặt Cát Tường. Bóng tối cũng không làm mờ vẻ nóng nảy trên mắt hai người đàn ông. Nhu Ḿ ngạc nhiên nh́n, đôi mắt mở to như muốn hỏi “cái ǵ vậy?”. Cát Tường cố giữ nét b́nh tĩnh, ôm vai Nhu Ḿ, đứng yên.

Một người cúi xuống nh́n nền nhà, mắt sáng lên khi nh́n thấy dấu giày đinh in trên đó bằng những đất bùn màu nâu đỏ. Cát Tường mím chặt môi, siết chặt vai Nhu Ḿ bằng đôi tay run rẩy. Dấu giày!!! Trời ơi người đă mang dấu giày đó vào tận nhà nguyện! Ở ngoài kia, trên những luống đất ướt mềm, dấu giày đă in xuống thật rơ ràng. Dấu giày đă làm dấy lên sự nghi ngờ của hai người lạ, sau khi đă khám xét kỹ lưỡng từ pḥng ngủ qua nhà cơm, ṿng qua nhà bếp, ra đến tận chuồng gà mà không thấy ǵ hết. Nhưng dấu giày in trên đất nhăo đă dẫn họ vào đây. Cát Tường không c̣n biết nói ǵ để ngăn cản họ nữa. Ở đây chỉ c̣n cha tôi – cha Đạo, các ông đă biết. Cha tôi đang cầu nguyện, đừng vào đó làm xao động người. Nhưng dấu giày! Chúa ơi, dấu giày của Trúc!...
- Cha Đạo đâu rồi?
Một trong hai người lạ hỏi to khiến bé Nhu Ḿ giật ḿnh. Bé trố mắt nh́n Cát Tường, chừng như muốn hỏi thật nhiều về những sự việc xảy ra năy giờ. Cát Tường nh́n quanh, rồi cố đáp to lên:
- Cha tôi chắc đă ngủ.
- C̣n người lính?
- Dạ, người lính nào?
- Cô bé này giả dại, nhưng cô nên biết tụi tôi không phải là con nít.
Cát Tường run giọng:
- Tôi đă nói ở đây chỉ có Cha của chúng tôi.
- Biết rồi, nhưng c̣n một người nữa.
Hai người đàn ông đẩy Cát Tường và Nhu Ḿ ra, và xăm xăm đi lên phía tượng Thập tự giá. Bé Nhu Ḿ ú ớ những âm thanh kinh ngạc. Cát Tường cắn chặt môi đau nhói. Chúa đă bỏ loài người rồi ư?

Ḱa, đôi giày đinh đang bước ra trước mặt hai người lạ bằng những bước khập khiễng! Hai người kia đứng khựng lại trước tượng Thập tự giá. Cát Tường nhắm mắt. Nhưng một giọng nói trầm tĩnh cất lên làm Cát Tường giật ḿnh:
- Xin hai qu‎ý khách đứng lại cho.
Giọng của cha Đạo! Cát Tường định thần nh́n lại. Đôi giày kia, cha Đạo đang mang. Cha bước tới. Hai người lạ lui lại. Cha chỉ vào dăy ghế, nói thật điềm đạm:
- Mời hai qu‎ý khách ngồi ở đây. Quý‎ khách cần tĩnh tâm?
Người này nh́n người nọ, lúng túng. Một người nói:
- Xin lỗi cha, chúng tôi vào có hơi đường đột. Nhưng chúng tôi muốn t́m chủ nhân của những dấu giày đinh kia.
- Chính là tôi.
Người nọ kêu lên:
- Cha nói vô lý! Cha là người tu hành, Cha mang giày đó làm ǵ?
Cát Tường nghe nát cả ḷng. Cha ơi! Cha đă đến ngơ cụt. Anh Trúc ơi! Phép lạ không c̣n có ở đây nữa.
Cha Đạo không lộ vẻ nao núng, chỉ xuống đôi giày:
- Qu‎ý khách muốn biết lý do tôi mang đôi giày này à?
- Phải. Cha hăy nói mau đi.
- Quý khách đừng nóng. Quý khách biết tôi là ai chứ?
- Biết rồi. Cha là cha Đạo, cô bé kia đă khai hết trơn.
- Quý khách biết tôi ở đây chăn một bầy trẻ mồ côi chứ?
- Biết.
- Cha con chúng tôi tự làm vườn rẫy lấy để kiếm thức ăn…
Người kia ngắt lời:
- Cha lập lại lời cô bé kia vô ích. Chúng tôi chỉ muốn biết ai là chủ của đôi giày này.
Cha Đạo thong thả đáp:
- Đôi giày này là của con nuôi của tôi.
Người kia đứng bật dậy:
- Nó đâu?
- Nó chết cách nay bốn năm rồi
Người lạ trợn mắt chưa tin. Cha Đạo vẫn đều giọng:
- Con nuôi của tôi! Vâng, nó đi lính. Nó chết khi tôi mới đem các trẻ mồ côi về đây. Tôi c̣n giữ được của nó đôi giày này làm di vật.
- Cha cũng xem chúng tôi là con nít. Cha mang đôi giày này để nhớ con nuôi của Cha à?
- Không!
Hai người lạ chịu đựng hết nổi. Nhưng Cha Đạo đang cúi xuống, lặng lẽ mở dây giày. Bàn tay Cha luống cuống không quen. Trái tim Cát Tường thắt lại. Nhu Ḿ run lẩy bẩy như không đứng vững được. Cha Đạo từ tốn nói:
- Quý khách đă biết tôi là Cha Đạo, tôi ở đây chăn một bầy trẻ nhỏ và tự làm vườn, làm rẫy lấy mà sống. Quý khách phải biết thêm rằng các con tôi c̣n ngây thơ nhỏ dại, tôi không muốn cho chúng nó phải sợ sệt cái h́nh ảnh tàn tật này. Nhưng quý khách muốn biết đến tận cùng, th́ tôi cũng chẳng giấu làm chi.
Chiếc giày rơi ra khỏi chân Cha Đạo. Cha thản nhiên kéo vạt áo đen lên tận đầu gối, để lộ cho hai người kia thấy chân trái của người là một khúc gỗ màu xám bệch, bắt đầu từ dưới đầu gối và tận cùng bằng một khối h́nh thuôn dài như một cái bàn chân.
- Đó là lý do thứ nhất để tôi mang đôi giày này. Lý do thứ hai là v́ hàng ngày tôi phải ra làm vườn trên đất xốp. C̣n mang giày để tưởng nhớ con nuôi tôi… chỉ là cái lý‎ do phụ.
Cha Đạo ngồi xuống một cái ghế, nói một ḿnh:
- Vả lại ở đây, chỉ có tôi và cái nhà thờ nhỏ xíu này. Không có hội thánh, không có con chiên. Tôi chẳng phải lệ thuộc vào một cách ăn mặc nào hết. Tôi chỉ biết có Chúa, và các con tôi.
Một người nói:
- Chúng tôi… xin lỗi Cha.
- Quý‎ khách muốn viếng mộ con nuôi tôi không? Tôi xin dẫn ra vườn.
- Thôi, xin Cha cho chúng tôi kiếu.
Cha Đạo vẫn thản nhiên:
- Ủa! Quý‎ khách chưa cầu nguyện…
Hai người lạ nh́n nhau bối rối. Cha Đạo tiếp:
- Quý‎ khách hăy làm dấu đi.
- Cám ơn Cha. Tối rồi, Cha cho phép chúng tôi về.
Cha Đạo gọi:
- Cát Tường! Con đưa giùm hai ông ra.

**
Hai người đàn ông bước xuống thềm, nh́n lại. Ánh mắt vừa từ bi vừa lạnh lùng của người con gái làm họ chột dạ. Cát Tường đứng lại ở đó, nh́n hai cái bóng ch́m vào đêm đen. Rồi quay vào, Cát Tường đóng kín cửa nhà nguyện. Bé Nhu Ḿ c̣n đứng im như chưa hết sửng sốt. Cát Tường dẫn bé bước đến gần cha Đạo. Cha đang cởi nốt chiếc giày c̣n lại. Cát Tường se sẽ quỳ xuống bên chiếc chân gỗ của Cha. Tự nhiên, nước mắt rơi xuống. Cát Tường khóc ngon lành…

Cha Đạo cất tiếng:
- Ḱa ! Cát Tường, sao lại khóc, con? Khúc chân của Cha, con đă biết từ lâu rồi mà! Có ǵ đâu mà con khóc?
Cát Tường muốn nói: “Cha ơi, con thương Cha”, nhưng lời nói nghẹn lại ở cổ họng. Nước mắt chảy trên má, nóng như giọt lệ của bạch lạp. Chừng ngước lên, Cát Tường đă thấy Trúc đứng bên cạnh.
Cha Đạo nh́n Trúc, mỉm cười:
- Con hăy cám ơn Chúa. Chính người đă che chở cho con đó!



Chương 06
Khánh trở về lúc sáng sớm tinh mơ. Gặp Cát Tường, Khánh kể chuyện ngay:
- Chị biết đêm qua em ngủ ở đâu không? Ở trên cành cây. Em xin lỗi chị v́ em đi mà không cho chị biết. Lúc hai ông đó từ nhà nguyện đi ra, thấy chẳng có ǵ lạ hết, em biết là anh Trúc đă thoát nạn. Nhưng em len lén đi theo hai người ấy ra tận gần đường lộ. Em nấp trong bụi cây giả tiếng cú kêu làm hai ông ta sợ hết hồn.
Cát Tường trố mắt:
- Rồi sao nữa?
- Em thấy hai người ra tới đường lớn, chạy nhanh băng qua đám bụi cây bên kia đường, biến mất luôn.
- Rồi tại sao em không về?
- Em nghi hai người này c̣n trở lại, nên em giăng sợi dây ngang giữa đường ṃn, rồi lên cây ŕnh. Cả đêm, em nửa thức nửa ngủ. Nhưng họ không trở lại nữa. Bây giờ chị em ḿnh yên chí lớn.
Cát Tường thở ra. Khánh nh́n dáo dác xung quanh, hỏi:
- Anh Trúc đâu?
- Anh ấy đang viết ǵ đó ở trong pḥng thuốc.
Cát Tường nói giọng bùi ngùi:
- Đêm hôm qua, nếu Cha không lanh trí, chắc anh Trúc không c̣n ở đây với tụi ḿnh giờ này. Chúa quả thật đă thương xót chúng ta. Kể cả bộ đồ trận của anh ấy cũng không có ở trong pḥng.
- Ủa, chứ ở đâu hở chị?
- Bé Hậu đă đem ngâm trong nước tro để hôm sau giặt. V́ vậy khi khám xét ở đàng sau họ tưởng đó là thau nước rửa khoai.
- Híc híc, bé Hậu lóc chóc vậy mà hay.
- Khánh nè, bây giờ phải làm sao biến anh Trúc thành người làng hoàn toàn đi! T́nh trạng này chị thấy nguy lắm! Làm sao kiếm cho anh ấy một đôi dép như đôi của Cha.
Khánh chỉ xuống chân ḿnh:
- Anh ấy mang đôi dép này được không?
- Sao được? Chân Khánh nhỏ hơn chân anh ấy! Chỉ cần một vật ǵ thay cho đôi giày đinh của anh ấy là được.
Khánh reo lên:
- Nếu vậy th́… dễ quá!
- Hả? Khánh nói sao?
- Sao ḿnh không làm cho anh ấy một… đôi guốc, há chị? Có sẵn gỗ trong nhà, để em đẽo ngay một đôi guốc.
Cát Tường mở tṛn đôi mắt, nh́n Khánh. Rồi như vui mừng quá, Cát Tường xoa đầu Khánh thật mạnh. Khánh kêu:
- Á! Chị làm ǵ vậy?
- Ngu quá! Chị ngu quá! Vậy mà nghĩ không ra. Khánh vào làm mau đi! Chị sẽ lấy miếng cao su trong nhà xe của ông Năm làm hai cái quai. Mau đi! Khánh! Quy-Li-Ve sắp có guốc mới để mang!
Bỏ Khánh đứng đó, Cát Tường chạy về phía pḥng của Trúc. Cửa khép hờ. Cát Tường đứng khựng lại. Không nên cho Trúc biết trước mà phải dành làm một bất ngờ. Cát Tường nhè nhẹ mở cửa. Ở trên giường, Trúc đang ngồi thẳng, viết say sưa vào quyển sổ nhỏ của Trúc. Cát Tường mỉm cười một ḿnh rồi quay ra. Người đang nghĩ ǵ vậy? về Cha Đạo, hay về ḿnh? Về đêm hôm rồi thoát nạn? Cát Tường muốn để yên cho người với ý nghĩ đang liên tục. Lạ kỳ quá! Nh́n người viết, sao bỗng dưng hồi hộp? Không, đừng nghĩ ǵ hết, Cát Tường! Người c̣n phải nghĩ tới gia đ́nh nữa chứ! Chắc người đang nhớ một người cha, một người mẹ, nhớ một đàn em… Ô hay, người c̣n có ai nữa không? Có c̣n ai ngoài gia đ́nh và những bạn bè cùng chiến đấu? Cát Tường chớp mắt nhanh. Sao lại nghe buồn buồn trên mắt, như có khói bay ngang trời? Cát Tường ngồi xuống thềm đá, nh́n ra con dốc thoai thoải dẫn xuống rẫy khoai. Sương tan đă gần hết. Trời cũng lạnh như những buổi sáng trước. Chốc nữa đàn trẻ sẽ dẫn nhau đi xuống dưới rẫy. “Nào anh em, nào anh em…”, những lời hát sẽ cất lên. Sáng hôm nào trẻ nhỏ mang Quy-Li-Ve từ rừng sâu về làng. Cũng ở bậc thềm này ta thấy người lần đầu. Chúa đă mang người đến đây, phải không? Cuộc gặp gỡ bất ngờ và kỳ lạ quá! Chắc Chúa đă muốn vậy và sắp đặt như vậy. Nhưng nghĩ thế để làm ǵ? Sự hiện diện của anh nơi đây chỉ là tạm bợ. Mây rồi phải lên trời. Chim rồi phải cất cánh. Có khi nào biển chảy vào sông? Nghĩ thế để làm ǵ? Ta là chị của một bầy trẻ nhỏ, sống ở rừng rẫy bốn năm rồi, chưa có ǵ đặc biệt xảy ra. Đời hồn nhiên và thoải mái. Có ǵ để suy nghĩ? Có ǵ để phải thay đổi? Tự nhiên Cát Tường nghe se sắt ḷng. Chỉ v́ anh! Sự hiện diện làm Cát Tường suy tư nhiều hơn trước…

Trúc đứng ở ngưỡng cửa, định gọi Cát Tường, nhưng thôi. V́ Trúc bỗng dưng thấy ở Cát Tường một vẻ ǵ là lạ - chỉ qua mái tóc, chỉ ở vai áo, chỉ ở dáng ngồi cô quạnh nơi bậc thềm. Trúc đă thấy trong những ngày ở đây, một Cát Tường lanh lẹ, một Cát Tường vui tươi, một Cát Tường khéo léo, rất xứng đáng làm chị cả của một bầy nai non. Chưa thấy một Cát Tường trầm ngâm tư lự. Nhưng trước mắt Trúc bây giờ, người con gái ngồi thu ḿnh, tay đặt trên chân, hướng mắt nh́n xuống đường đồi. Dáng ngồi cô đơn. Mái tóc cô đơn. Vai áo buồn buồn. Trong gió sớm mai không lạnh nhưng làm se sắt da, h́nh ảnh của Cát Tường làm Trúc thấy bồi hồi. Trúc bước xuống thềm. Tiếng giầy làm Cát Tường ngẩng lên. Đôi mắt không che giấu được rằng Cát Tường đang suy nghĩ. Trúc toan nói một câu, nhưng Cát Tường đă lên tiếng trước:
- Anh không ở trong ấy nghỉ? Ra ngoài này gió lạnh…
Trúc cười:
- Lạnh sao Cát Tường ngồi ở đây?
Cát Tường đứng lên, chớp mắt , nói:
- Em quen sáng nào cũng dậy sớm. Các bé vẫn c̣n ngủ.
- Tôi có cảm tưởng là ở đây, sáng hay trưa, hay chiều, không khí đều trong lành. Tôi cũng thích thức dậy sớm để ra ngoài trời như Cát Tường vậy.
- Nhưng anh chưa được khỏe.
- Không, hôm nay tôi không c̣n cảm thấy đau nhức ǵ nữa. Chính hôm qua Cát Tường cũng đă thấy vết thương của tôi rồi.
Cát Tường vui mừng:
- Anh nói thật không?
- Thật. Tôi đă khỏe hẳn.
- Em mừng lắm!
Cát Tường cười hân hoan, Trong đôi mắt như đă tan sương mù. Trúc nói:
- Chúa đă cứu giúp tôi. Cha Đạo, Cát Tường và các bé đă cho tôi những ngày sống thật không ngờ.
Cát Tường xúc động:
- Anh Trúc tin có Chúa?
- Tin chứ! Tôi vẫn luôn luôn nghĩ rằng tôn giáo là niềm hy vọng quý giá nhất của con người. Tôi không theo đạo, nhưng tôi tin có Chúa. Nhất là sau đêm hôm qua, tôi cảm thấy là có Chúa ở cạnh bên tôi, không riêng ǵ lúc tôi ở trong nhà nguyện, mà kể cả lúc này…
Rồi Trúc lôi sợi dây chuyền bạc trên cổ, ch́a ra cho Cát Tường thấy, bên cạnh tấm thẻ bài, là tượng Thập tự giá bằng đồng.
- Cha Đạo đă cho tôi tượng này, tôi sẽ giữ măi, từ bây giờ…
- Cho đến khi anh rời khỏi làng cô nhi…?
Trúc bâng khuâng:
- Và sau này….khi tôi tiếp tục đi chiến đấu…
- Nhưng trước hết, anh phải về với gia đ́nh.
- Vâng, nghe đến hai chữ gia đ́nh, tôi nao ḷng quá. Nghĩ đến lúc tôi bước chân về nhà…
Cát Tường bỗng dưng nghe tim đập mạnh, cúi xuống để che giấu một sự hồi hộp vô cớ, nhưng vẫn chờ nghe. Trúc nói:
- Tôi c̣n may mắn hơn Cát Tường một chút. Tôi c̣n mẹ già và mấy đứa em nhỏ.
- Anh có em nhỏ nữa? Anh có mấy người em?
- À, để tôi đếm… Tôi thua Cát Tường một bậc rồi đấy nhé! Cát Tường nhớ rơ một đàn em đông, c̣n tôi có vài đứa em mà không biết là mấy. Để coi, Lệ, Hạnh, Trinh, Tuấn nè…..
- Vậy là bốn…
- Ấy vậy mà mỗi khi ai hỏi th́ tôi lại phải giơ tay ra đếm.
- Các em của anh c̣n đi học?
- Lệ sắp làm cô Tú, c̣n bé nhất là Tuấn mới lên trung học.
- Các em của anh chắc ngoan lắm?
- Ngoan nhưng chắc là không ngoan bằng các em của Cát Tường đâu.
Cát Tường cười:
- Anh nói vậy chứ các bé sống ở đây tội nghiệp lắm. Nhất là… thiếu cha mẹ…
- Đă có Cát Tường. Cát Tường c̣n hơn cả một người mẹ.
- Anh nói vậy… làm em xấu hổ quá! Thôi, anh nói tiếp đi.
- Về chuyện ǵ? Về gia đ́nh anh, về bạn bè anh, về những ǵ ở quê anh.
Đôi mắt của Trúc trở nên xa xăm:
- Những ǵ ở quê tôi…? Quê tôi ở ngoài Bắc lận cơ, mịt mờ lắm, tôi không c̣n nhớ rơ một điều ǵ ở đó. Quê hương thứ hai là Sài G̣n, nơi mà gia đ́nh tôi hiện đang sống. Không biết những điều tôi muốn kể có ǵ đặc biệt chăng?
- Anh Trúc kể đi! Với em, cái ǵ cũng đặc biệt cả. Em chưa được biết Sài G̣n. Từ nhỏ đến lớn em chỉ mới biết tỉnh em và cái làng cô nhi này.
- Cát Tường ngược lại với Hồng Phước. Hồng Phước chỉ biết Sài G̣n và chưa đi ra khỏi Sài G̣n.
Cát Tường trố mắt:
- Hồng Phước là ai?
Trúc cười:
- À…à… là em nuôi của tôi.
- Anh Trúc có em nuôi nữa? Là con trai hay con gái?
- Là con gái. Hồng Phước bằng cỡ Cát Tường vậy, cũng cao bằng này, cũng mảnh mai như thế này.
- Hồng Phước… cũng mồ côi hở anh?
- Ồ không… Hồng Phước sống với cha mẹ.
- Nhưng sao anh nhận làm em nuôi?
Trúc nhíu mày, bối rối, rồi cười:
- Th́ tại v́ thế này… ủa, nhưng điều đó có đặc biệt không?
- Với em, cái ǵ cũng đặc biệt cả.
- À, tại v́… Hồng Phước dễ mến lắm, ngoan ngoăn lắm.
- Hồng Phước có hiền không?
- Có chứ! Nhưng chắc là về tài khéo léo th́ thua Cát Tường. Hồng Phước không biết chỉ huy một đàn trẻ như Cát Tường đâu! C̣n về băng bó th́ chắc c̣n thua xa. Thế này nữa, bỏ Hồng Phước vào rừng, vào rẫy, chắc cô bé chỉ biết khóc nhè.
Cát Tường cười thích thú:
- Hồng Phước dễ thương quá! Anh nói về cô ấy nữa đi!
Trúc nh́n xuống đường đồi, mắt mơ màng, giọng nói trở nên xa xăm:
- Hồng Phước đi học cùng lớp với Lệ. Trường học của Hồng Phước cũng nho nhỏ, dễ thương như nhà nguyện ở đây vậy. Tóc cô bé dài và hay cột thành hai đuôi, thắt hai sợi nơ vàng. Ngoài giờ học, Hồng Phước cũng thích mặc áo dài vàng nữa. Đi đâu cô cũng mặc áo vàng. V́ thế mọi người gọi cô là “bé áo vàng”.
- Hay quá! “Bé áo vàng”. Anh kể nữa đi!
- Hồng Phước đi học bằng chiếc xe Cady màu vàng. Cây bút, quyển sổ cũng màu vàng.
Cát Tường chớp mắt:
- Như vậy Hồng Phước dễ thương quá! Em chưa gặp, nhưng cũng h́nh dung ra được rồi! Hồng Phước là… em nuôi của anh Trúc hở?
Trúc cười:
- Ừ.
- Sao… sao hay vậy?
- “Hay” là sao? À, là v́ Hồng Phước là… bạn của Lệ.
- Chắc anh thương cô ấy lắm?
- Thương, …th́ thương… như em nuôi vậy.
- Hồng Phước có nghe lời anh không?
- Có chứ!
- Có săn sóc anh không?
- Săn sóc? – Trúc ngẫm nghĩ – H́nh như có. Nhưng chưa bằng Cát Tường. Phải nói, Cát Tường là ân nhân của tôi, là người đầu tiên băng bó cho tôi.
- Anh Trúc đừng xem em là ân nhân. Em chỉ làm theo lời Cha dạy.
Rồi Cát Tường yên lặng. Nắng như đă đến từ lâu, sao ḿnh không hay biết? Dưới chân đồi, nắng lấp lánh cùng với lá, với cây, với đất. Phía nhà nguyện, nắng làm cây Thập tự trên nóc nhà nổi rơ. Cát Tường cúi xuống, dí mũi dép trên một viên sỏi nhỏ dưới chân. Tự nhiên hết lời để nói. Cát Tường vẫn c̣n muốn câu chuyện tiếp tục nữa. Nhưng nắng đă lên nhắc nhở rằng các bé đă thức dậy. Quả thật thế, có tiếng xôn xao từ trong nhà ngủ ra đến nhà bếp.
Trúc nói:
- Các bé đă dậy rồi.
- Dạ. Em phải vào để cho các bé đọc lời tâm niệm, rồi ăn cháo.
Khi Cát Tường vào pḥng học, đă thấy trẻ nhỏ ngồi yên trên ghế. Những cánh tay ṿng lại trước ngực, đặt ngay ngắn trên bàn. Cát Tường đứng yên, nh́n những đôi mắt ngó lên. Như nai đàn, như chim bầy… đợi chị cả gật đầu, những cái miệng mở ra, đọc lời tâm niệm:
- “Lạy Chúa! Xin cho chúng con biết chăm chỉ học hành, siêng năng làm việc, rèn luyện thể chất chúng con, trau dồi tâm hồn chúng con, giúp chúng con yêu mến thiên nhiên và chịu đựng thử thách, để mai sau chúng con trở nên người hữu dụng. Amen”
- Nào! Bây giờ các em đi ăn sáng. Sáng nay, các bé gái phụ với chị chuyền nước từ hồ ra vườn rau để tưới rau cải và đổ đầy hai lu, một lu trước nhà nguyện và một lu trước pḥng thuốc. C̣n các em trai theo anh Khánh xuống rẫy khoai, đào khoai chở về nhà. Quên nữa, trưa nay chị sẽ làm thịt hai con gà để ăn mừng Quy-Li-Ve của chúng ḿnh đă b́nh phục, …tức là hết đau ốm đó!
Đàn trẻ vỗ tay thích thú. Cát Tường nói thêm:
- C̣n để dành hai con đến khi ông Năm về, kẻo không có trứng mà ăn.
Cát Tường nh́n ra cửa pḥng học, thấy Trúc đứng đó từ bao giờ. Trúc mỉm cười nh́n lũ trẻ. Vài đứa quay ra. Những đôi môi nhỏ nhắn cười đáp lễ. Hôm nay Quy-Li-Ve hiện diện không cần có người d́u đỡ. Người mạnh khỏe, tươi tắn. Cát Tường nháy mắt với bầy trẻ, rồi mở đầu:
- “Mừng người đến đây…”
Những cái miệng cùng mở ra, trong đó có miệng của bé Nhu Ḿ, không nói được nhưng mở ra để cười. Và bài hát bắt đầu, thật dễ dàng như đă quen thuộc từ lâu:
- “Mừng người đến đây thăm chúng em
Tỏ t́nh thương
Người nào sá gian nan xa xôi
Vượt dặm đường
Người đă đến như Quy-Li-Ve
Giấc ngủ ngon
Người nào biết vây quanh vây quanh
Bầy tí hon”
Trúc sung sướng vỗ tay. Cát Tường vỗ tay. Rồi lũ trẻ vỗ tay theo. Sớm mai có nắng múa ngoài sân, có trẻ hát trong này. Bài hát mừng người khách, tập đă lâu nhưng chưa hát bao giờ, hôm nay được hát lên để mừng ngày Gulliver b́nh phục. Thân ái quá! Tuyệt vời quá! Trúc nh́n đàn trẻ, nh́n Cát Tường. Có phải con người này là cả một nguồn hạnh phúc cho những ai được ở gần? Cái h́nh ảnh một Cát Tường cô đơn, buồn bă, ngồi hiu quạnh trên bậc thềm đá, bỗng chốc mờ đi, Trúc lại thấy trước mắt là một Cát Tường hân hoan, bao dung, sống động giữa bầy trẻ nhỏ.

**
Sau khi ăn, Cát Tường dẫn lũ trẻ ra sân. Tự động, chúng chia làm hai cánh, một bên trai, một bên gái. Hiền và Lương chạy đi lấy chiếc xe đẩy lại, chiếc xe hôm nào chở “người khổng lồ” từ rừng về. Trúc ngạc nhiên:
- Ủa, Khánh đâu?
Cát Tường đáp:
- Khánh đang ở đàng sau, cậu ta đang… đang…
Trúc cười:
- Lại một điều ǵ mới mẻ nữa phải không?
- Dạ.
- Vậy th́ cho tôi biết với. Tôi đang muốn đi làm rẫy với các em đây!
Cát Tường reo lên:
- Anh Trúc xuống rẫy?
- Chứ sao!
- Ngay bây giờ?
- Ừ, ngay bây giờ.
- Vậy em phải làm mau mới được.
Mặc cho Trúc ngơ ngác, Cát Tường chạy ra phía sau nhà bếp, vừa chạy vừa nói vói lại:
- T́m cái miếng cao su của ông Năm làm cho anh hai quai guốc. Khánh ơi! Sáng nay anh Trúc xuống rẫy với chúng ḿnh….
cha12 ba_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to cha12 ba For This Useful Post:
huudangdo1 (06-15-2020), wonderful (06-16-2020)
 
Page generated in 0.11956 seconds with 10 queries