VietBF - View Single Post - Cái chết của sử gia Phạm Văn Sơn
View Single Post
Old 02-05-2020   #4
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,202
Thanks: 7,291
Thanked 45,882 Times in 12,763 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Tôi biết rơ ông đă vượt khỏi cái thân xác bệnh hoạn yếu đuối nhỏ nhoi của con người, dẫn phần tâm linh của ông đến một cơi an b́nh nào đó, như một tín đồ công giáo tin tưởng sự an bài của Đấng Tạo Hóa về định mệnh của ḿnh. Hơn thế nữa, trong tư tưởng, ông không chỉ c̣n là một người viết sử b́nh thường, một sĩ quan b́nh thường, mà đă trở thành một triết gia lớn biết cả cội nguồn của dân tộc và tổ quốc. Tâm trí ông đă đi ra ngoài thân thể ông để đến một khung trời bao la nào đó, cao rộng, hay ít nhất cũng phủ trùm trên bờ cơi VN. Rơ ràng ông đă t́m được cho ông một lối thoát, sau khi đă trải qua đau khổ đến tột độ: thể xác nứt nẻ, nhức nhối v́ bị gặm nhấm, rút tỉa bởi con máu độc hại của chứng bệnh nan y; bị bỏ đói khát lạnh lẽo, cô độc trong một nơi cách biệt đến trở thành câm nín. Bao nhiêu tháng ngày đau đớn oằn oại mà ông phải chịu đựng từng phút từng giây đó không đủ để ông trở thành một triết nhân hay sao, vả lại ông là một người thâm trầm, hiểu sâu học rộng…Dù sao th́ ông cũng đă vượt thoát được đau khổ và t́m ra cho ḿnh một con đường.

Một ngày nào thoát khỏi gông cùm CS, nếu tấm thân tàn phế của ông c̣n hơi thở, th́ biết đâu khối óc phong phú và tĩnh đạt của ông sẽ không giúp ông trở nên bất tử trong ḷng mọi người, v́ những điều chứa đựng trong đó sẽ có thể cho chúng ta những hiểu biết về lịch sử Việt Nam — trong thế hệ chúng ta — một cách xác đáng nhất, tường tận nhất, đáng suy gẫm nhất v́ sao chúng ta đă đau khổ triền miên trong cuộc chiến tranh tàn khốc dai dẳng vừa qua. Hay xa hơn nữa, biết đâu ông cũng có thể cho chúng ta một triết lư nhân sinh rút tỉa từ kinh nghiệm bản thân ông, khả dĩ giúp được nhiều người t́m ra sự an b́nh trong tâm hồn ở cuộc sống nhiều đau thương này.

Tôi yên tâm phần nào về ông, v́ tôi biết, dù ông là kẻ chiến bại trong cuộc sống, nhưng lại là người chiến thắng chính bản thân ḿnh. C̣n tôi, ông đă nói cho tôi biết bằng ánh mắt, là ông thương cảm cho tôi, v́ h́nh như ông biết rơ tôi đă và đang c̣n mù mờ, quờ quạng trong đáy ngục, trong lưu đàỵ Tôi chưa nghĩ ǵ cho hôm nay và cho ngày mai hơn là phải sợ lao động nặng nhọc sáng nay hay sợ bị đói lạnh chiều nàỵ Tâm trí, tư duy của tôi là một thứ ḅng bong.

Tôi phải gặp lại ông, tôi phải học tấm gương của ông, phải biết nhận chịu cái đau buốt tận xương tủy, để nghiền ngẫm về lẽ sống và t́m cho ḿnh một con đường thích hợp nhất mà bước đi. Từ ngày đó tôi định bụng hôm nào thuận tiện tôi sẽ đi t́m ông, v́ ông ở pḥng “cách ly” không phải lúc nào cũng tự tiện mà đến được.

Cán bộ Công an trại giam cấm ngặt mọi tù nhân đến đó. Trong mấy ngày liền, sau các buổi lao động xong về trại, tôi đi theo các bạn lănh cơm lên phạn xá, lảng vảng đến gần căn pḥng cách ly mong nh́n thấy ông để đến gặp, nhưng lần nào cũng trở về không. Rồi một buổi chiều tôi trở lại đó, từ xa tôi đă thấy ông sau song cửa sổ, mắt đang nh́n ra xa xôi… cao hơn bờ tường rào của trại trước mặt ông. Tôi muốn nh́n ông cho rơ hơn nên bước thêm mấy bước nữa rồi dừng lại.

Một chập rất lâu, ánh mắt ông vẫn thế, không thay đổi hướng. Ở hướng đó, mặt trời chiều đă xuống thấp, nắng đă nhạt, mấy áng mây thật mỏng, ráng hồng, c̣n vơ vẩn, rồi bỗng như bị gió giật xé, tan ra. Tôi chợt thấy ông rùng ḿnh.

Tôi tự nghĩ: “Chẳng lẽ ḿnh nhầm hay sao khi nhận xét về ông ở buổi đầu tiên?” Không do dự nữa, tôi bước đến gần, đứng ngoài sân, trước hành lang, chào ông và khẽ hỏi:

- Chào Thầy, hôm nay Thầy có khoẻ hơn không?

Ông quay lại nh́n tôi, nhẹ gật đầu nhưng không trả lời. Đôi mắt ông lại hướng về góc trời có một bóng mây vừa tan, một thoáng như mờ đi, như nghĩ ngợi, rồi chợt sáng hẳn ra nh́n thẳng hơn vào mắt tôi. Thầy.Thầy ơi! Tôi đă hiểu rồi. Tôi đă hiểu trong ḷng Thầy nghĩ ǵ và Thầy muốn ǵ ở tôi. Ḷng tôi trong một phút cảm thấy đau điếng. Tôi có nên nói đến những điều này cho các bạn nghe hay không? Liệu các bạn có tin rằng tôi nói bằng sự thật, bằng tấm ḷng của tôi hay không? Thôi th́ tôi cứ nói.

Ông đă cảm nhận được định mệnh của ông rồi. Hơn ai hết, ông hiểu rơ t́nh trạng sức khoẻ của ông.

Ông chỉ sợ ḿnh như ráng mây mong manh kia, sẽ phải tan ră mất đi vội vàng. Thời gian quí báu không c̣n nữa đối với ông, ngọn đèn hắt hiu trong tim ông sắp tắt, nhưng ngọn lửa lớn trong óc ông, đang rực sáng, không có chỗ thoát ra. Bốn bức tường của nhà giam này thật cay nghiệt; cái hoài băo của ông, niềm ấp ủ đă h́nh thành trong tâm năo ông cũng sẽ tan biến mà thôi.

Ông không sợ bản thân ông bị tiêu hủy, ông chỉ sợ những điều đó bị tiêu diệt, tôi nghĩ như vậy. Với ánh mắt nh́n thẳng vào mắt tôi, tôi nhận ra h́nh như ông muốn ủy thác cho tôi một việc ǵ đó sau này — khi tôi ra khỏi bốn bức tường của trại giam– chẳng hạn như sẽ thay ông viết lên những ǵ mà ông muốn để lại cho những thế hệ tương lai.

Nếu quả thật điều này tôi đoán đúng, tôi cam đành chịu sự thất lễ đối với ông. Dù tôi hiểu ông, nhưng làm sao tôi có thể hiểu tường tận những ǵ tách bạch định h́nh trong tư tưởng của ông.

Ông đă nghĩ ǵ, ông đă biết những ǵ –hẳn nhiên là phải rộng lớn và khúc chiết– ông muốn viết những ǵ, làm cách nào tôi có thể biết được. Vả lại, những thứ ấy là những điều mà ông phải phấn đấu thật cam go với bệnh tật, với chính ḿnh bao nhiêu năm trời, chịu đựng vô vàn đau đớn tủi nhục từ thể xác đến tâm năo mới có được. Nó là của riêng ông. Làm sao tôi có thể cảm nhận được hết, khi mức độ thương đau của tôi có hạn; làm sao tôi có thể viết những điều ấy thành lời.

Sở năng của ông là viết sử. Ngay ở công việc này, nếu tôi có hiểu biết một đôi điều, th́ với khả năng của tôi, tôi cũng không thể thay ông mà viết nổi hết cái cao xa rộng lớn của ông, cái sâu sắc phong phú của ông, cái chiết trung tinh túy của ông, cái kinh nghiệm dồi dào của ông về những ǵ phức tạp nhất, nhiêu khê nhất, khuất lấp nhất của lịch sử ở thời đại nhiễu nhương này.

Nếu tôi cần thời gian để có được những ưu điểm trên đây như ông, th́ sẽ bao lâu. Có lẽ suốt đời đến khi nhắm mắt, tôi cũng không có được. Hôm trước tôi gọi ông bằng “Thầy” để tránh tiếng gọi cấp bậc đă trở thành “không thích hợp” nữa. Hôm nay, tôi cũng gọi ông bằng chữ đó, cùng nghĩa.

Xét cho cùng, tôi chưa đáng là học tṛ của ông trên nhiều phương diện. Tôi đành cam chịu sự bất lực rồi. Cái hy vọng giữ được cuộc sống của ông thật mong manh, cái hy vọng giữ sự hiểu biết trong trí năo ông cũng không thể có… Rồi cát bụi sẽ trở về với cát bụi mà thôi…Bỗng nhiên tôi nghe mấy giọt nước mắt lăn trên má tôi.

Ông nh́n tôi lặng lẽ thở dài rồi quay đi…

Tôi trở về pḥng giam của ḿnh với tâm trạng buồn bă, mệt mỏi. Tôi muốn làm vui ḷng cố nhân, muốn làm tṛn bổn phận với một cấp chỉ huy tôi quí trọng, nhất là khi ông đang ở trong hoàn cảnh khốn cùng, nhưng tôi biết tôi kém tài, thiếu khả năng để khả dĩ hoàn thành sự kư ủy của ông.

Sau buổi chiều đó, lại một đêm và nhiều đêm khác nữa tôi mất ngủ. Dù ông muốn hay không, tôi cũng thương cảm cho ông, xót xa cho ông.

Niềm trắc ẩn của tôi không ngoài việc tôi biết ông cảm thấy sức khoẻ của ông đă cạn, ông biết ông sẽ không thể — bằng cách nào đó, phổ cập được những ǵ đó thật hữu ích đă kết tinh trong năo tủy của ông qua những tháng ngày đau khổ. Niềm hy vọng cuối cùng là kư thác những điều đó cho một ai đó có khả năng, cũng đă bị giập tắt. Sự cô đơn của ông bây giờ đă hoàn toàn.

Tất cả đă quay lưng lại với ông. Bên ông có lẽ chỉ c̣n Thượng Đế là vị an ủi, là vị cứu tinh cuối cùng mà thôi. Con người đă không c̣n trong tầm mắt và niềm hy vọng của ông nữa, măi măi
florida80_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to florida80 For This Useful Post:
trungthu (02-06-2020)
 
Page generated in 0.07084 seconds with 10 queries