VietBF - View Single Post - Cái chết của sử gia Phạm Văn Sơn
View Single Post
Old 02-05-2020   #3
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,202
Thanks: 7,291
Thanked 45,882 Times in 12,763 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

Chỉ một tiếng rồi lặng thinh. Tôi c̣n biết nói ǵ hay làm ǵ hơn khi mà… ai cũng biết rằng ḿnh bất lực trước hoàn cảnh bất hạnh nào riêng của mỗi người. Mắt ông h́nh như sáng hơn, ông đă nhận ra tôi. Trong gương mặt đă biến dạng, sần sùi của ông, với đôi môi khẽ chớp động, tôi đă nh́n thấy một nụ cười.

Ông đă hiểu rơ tâm trạng của tôi, tuy ông lặng lẽ không nói một lời nào.

Không một dấu hiệu, ông rời song cửa sổ. Chỉ chưa đầy một phút sau, cánh cửa ra vào của căn pḥng nhỏ –đang khép hờ– mở rộng ra. Ông đứng ở ngưỡng cửa, thẳng thớm như đứng giữa giang san của ḿnh, một giang san thu hẹp đến thật nhỏ nhoi, lạnh lẽo, cô đơn… Với thế đứng vững vàng như vậy, ông đă cho tôi ư nghĩ là, chính nơi này, nơi thật nhỏ nhoi này, là nơi ông đă t́m ra nguyên ủy, phương tŕnh giải quyết và kết luận cho một nan đề khó giải quyết nhất, hay ông đang ấp ủ một điều ǵ thật to tát trong tư tưởng của ông.

Nhận xét của tôi không thể nhầm lẫn v́ ngày xưa nhiều lần tôi đă nh́n vào mắt và tư thế của ông mà đoán đúng những ǵ ông định ra lệnh cho tôi hay muốn nói cùng tôi. Ở lần gặp lại này, tôi cũng cảm nhận được ư nghĩ của ông như thuở đó.

Tôi định bước vào hành lang, tiến đến gần ông nhưng kịp thấy ông nh́n tôi khẽ lắc đầu. Tôi dừng lại và ghi nhận đầy đủ hơn tín hiệu của căn bệnh ghê gớm đă và đang tàn phá cơ thể của ông. Ông đứng thẳng, hai tay chập lại để trước người. Những ngón tay đan chéo vào nhau. Chỉ nh́n tôi không nói một lời nào. Ngày đó, trời vẫn lạnh căm. Tuy nhiên, tôi nghĩ không phải v́ trời lạnh mà ông trùm kín đầu bằng một chiếc khăn lông trắng đă trở màu vàng, bẩn và lấm tấm những vệt máu, mủ. Ṿng khăn quấn kín cổ chỉ chừa có đôi mắt, mũi, miệng và một phần rất nhỏ ở hai bên má. Ông trùm kín mặt như vậy có lẽ để che bớt đi những vết lở lói trên mặt ḿnh, bởi chứng bệnh nan y của ông. Thân thể gầy g̣ nhưng cộm lên v́ mặc nhiều lớp áo quần bên trong. Bên ngoài, ông mặc một chiếc áo mưa màu nhà binh đă thật cũ, sờn rách một đôi nơi. Chân được bó lại bằng những mảnh vải quần áo cũ xé ra, dính đầy bụi đất và những vết máu, vết mủ.

Chỉ có một phần mặt mũi và hai tay của ông lộ ra, các phần thân thể khác không thấy được. Và chỉ có vậy thôi, tôi cũng nhận ra rằng không phải ông mang chứng lở lói b́nh thường mà tôi đă từng thấy, từng biết. Mũi ông đỏ ửng, bóng; hai má cũng vậy, cộng thêm một số vết lở lói; lông mi ở mắt đă rụng. Hai bàn tay cũng có những vết lở tấy, nhưng các ngón tay đă co lại, móng tay nhiều ngón đă bị khuyết lại hay mất hết: Ông bị chứng phong hủi (leprosy) ở thời kỳ trầm trọng. V́ không có thuốc điều trị và v́ điều kiện vệ sinh không thể có được trong tù nên bệnh phát triển rất nhanh. Đó là lư do tại sao chỉ mới đi tù trong ṿng bốn, năm, năm ông đă trở thành người tàn phế, bị cách ly riêng biệt.

Có lẽ người ta gán cho ông chứng bệnh lở lói là để tránh sự loan truyền căn bệnh cùi trong trại giam. Vả lại ông bị “cách ly” chỉ được ra ngoài vào những giờ mọi người đă đi lao động, không c̣n ai trong trại, nên ít ai biết rơ. Nhưng chính ông, ông biết rơ bệnh trạng của ông. Tôi nh́n ông thật lâu, trong ḷng xót xa, không biết phải nói ǵ, làm ǵ. Vị sĩ quan cao cấp chững mực với quân phục chỉnh tề trang nghiêm ngày xưa nay đă mang h́nh hài của một người tàn phế mà ai cũng có thể gặp ở đâu đó.

Đôi mắt tôi nói rơ sự thương cảm của tôi đối với ông. Và một lần nữa ông cười, nụ cười nhăn nhúm với một chiếc răng khểnh trong môi, như ông muốn nói với tôi rằng:

-Tôi chấp nhận định mệnh của tôi, nhưng tư tưởng của tôi đă vượt khỏi thân xác nhỏ nhoi tàn phế của tôi rồi. Anh đừng thương hại cho tôi.

Sau nụ cười là ánh mắt nh́n tôi sâu hơn. Trong ánh mắt đó, tôi đă ghi nhận được sự thương xót của ông đối với tôi. H́nh như ông đă nh́n thấy lại người sĩ quan thuộc cấp trẻ tuổi của ông ở những ngày xưa, c̣n độc thân, mặt c̣n non sữa, nhưng sáng sủa và nhanh nhẹn, đă từng lúc làm ông hài ḷng, cùng từng khi khiến ông phải chỉ bảo…Ngày nay, hắn ta đă trở thành một người cằn cỗi, gầy ốm, lam lũ với áo quần chùm đụp rách rưới, má hóp, mắt thâm v́ những ngày thiếu ăn, những đêm thiếu ngủ. Hơn thế nữa, hắn ta c̣n chưa biết phải làm ǵ trong cảnh tù đày và trong tương lai.

Tôi chưa biết nói ǵ thêm, làm ǵ thêm, ở buổi gặp lại ông trong hoàn cảnh khốn khổ đó, th́ anh bạn cùng tôi đi lănh cơm, t́m được tôi, thấy tôi đang đứng “nói chuyện” với Đại tá Sơn. Anh đến gọi tôi v́ cơm anh đă lănh xong để ngoài sân phạn xá. Tôi tần ngần một phút nhưng rồi cũng phải theo anh trở lại phạn xá gánh cơm về cho anh em ăn. Chúng tôi chào từ giă ông, không thấy ông trả lời. Tôi quay đi, mang theo nỗi buồn thật lớn. Anh bạn nói với tôi:

- Đại tá Sơn đó, ông ta bị chứng bệnh nan y, vừa bị suyễn, bệnh tim và lao phổi. Ông không hề nói chuyện với ai.

Tôi trả lời ngắn:

- Ông là boss cũ của tôi.

Suốt ngày hôm đó tôi thẫn thờ v́ những ư nghĩ miên man trong đầu óc tôi. Đêm đó cũng không thể ngủ được. Tôi suy nghĩ về ông và những ngày tù đày của chính bản thân tôi. Quả thật, trong lần đối thoại bằng mắt ở buổi gặp lại lạ lùng này, ông đă nói với tôi thật nhiều về thân phận của ông và của tôi.
florida80_is_offline   Reply With Quote
The Following User Says Thank You to florida80 For This Useful Post:
trungthu (02-06-2020)
 
Page generated in 0.06687 seconds with 10 queries