Thương ai không biết để đâu?
Ta để trong đầu cứ nghĩ vẩn vơ
Đem gieo vào những vần thơ
Chữ thương, chữ nhớ, chữ chờ vấn vương
Ta đem thả ở ngoài vườn
Để cho gió thổi bốn phương mây ngàn
Thế nhưng hồn vẫn mơ màng
T́nh người vẫn cứ nặng mang trong ḷng
Hay là ta thả trôi sông
Theo khóm lục b́nh rong ruổi ra khơi
T́nh này ta gởi lên trời
Đêm đêm ngắm ánh sao ngời khắc ghi
Tưởng rằng t́nh đă gởi đi
Ngờ đâu khi gặp, t́nh si kéo về
|