Quote:
Originally Posted by betti
Nhớ Anh Gấu Trúc
Nhớ Anh, nhớ lắm anh ơi
Em ra thăm chợ cho vơi cơn buồn
Gặp hàng bánh đúc xơi luôn
Sơ sơ hai dĩa cơn buồn dịu đi
Nhớ Anh, em thấy bánh mì
Sụt sùi em gặm hết đi ổ dài
Nhớ Anh, em đến hàng khoai
Củ này ăn nhớ thân trai xa nhà
Củ kia ăn nhớ đôi ta
Củ này đánh dấu ngày....mà mới quen
Nhớ Anh, ghé gánh ốc len
Em ngồi lể ốc, ý chèng đất ôi !
Nhớ Anh, ăn hết nửa nồi
Thêm ly nước mía để trôi nỗi sầu
Nhớ Anh, nhấm nháp phao câu
Của con gà luộc, vừa rầu vừa nhai
Nhớ Anh, chay đến La Cai
Ăn tô mì lớn cho phai cơn buồn
Nhớ Anh, nỗi nhớ tràn tuôn
Lệ rơi, tay bóc nửa buồng chuối tiêu
Nhớ Anh em chẳng ăn nhiều
Sầu riêng em nếm, mới tiêu nửa phần
Nhãn thì chỉ có hai cân
Thùng xoài có lẽ hết gần nửa thôi
Nhớ Anh ăn uống không trôi
Hàng nào cũng chẳng có ngồi được lâu
Càng ăn, càng nhớ, càng sầu
Càng nhai, càng nuốt, càng rầu, càng ăn.
|
Nỗi lòng cho Gấu
Biết anh Gấu Trúc đâu tìm
Để cho Chuột Lắc ngày đêm ngóng chờ
Gấu ơi, Gấu thật ơ thờ
Gấu bên ai đó giã vờ vô tư
Nghĩ rằng trốn mãi được ư
Tí mà biết được kể như no đòn
Tí giờ vừa béo vừa tròn
Vì nhớ Gấu Trúc…héo mòn xác thân
Hôm qua vừa mới đi cân
Cây kim nó chỉ cũng gần…tạ hai!
Cái này là lỗi tại ai?
Nắng ơi Tí biết người thay Gấu rồi!
Bây giờ phải hỏi tội thôi
Tội anh Gấu Trúc, tội anh Nắng nè
Còn tội người cố bao che
Bây chừ Tí hết còn nghe ai rồi
Mấy người chỉ hiếp Tí thôi
Tí thành hột mít ôi thôi còn gì
Ngày xưa Tí giống cọng mì
Giờ đây Tí giống thùng phi mất rồi
Tí ăn giờ đã gấp đôi
Càng nhớ Gấu Trúc càng ngồi ăn lâu
Bài nhờ đăng, của một người...