Tôi T́m Quê Tôi
Thế là năm trọn ba mươi
Bỏ quê bỏ mẹ bỏ người tôi yêu
Bỏ vườn bỏ ruộng ph́ nhiêu
Bỏ con đường trắng bỏ chiều nắng lơi
Mai tôi về lại quê tôi
Sao nghe ḷng cứ bồi hồi không yên
C̣n chăng gặp lại mẹ hiền?
Hay là người đă quy tiên thuở nào
Trách chi tạo hóa cơ cầu
Cũng là một cuộc bể dâu đổi dời
Thôi th́ thôi thế th́ thôi
Nhớ thời cũng nhớ một thời với ai
Trăng rằm soi bóng kề vai
Bờ tre cuối xóm đắm say hương đời
Ngày mai nếu chẳng gặp người
Chắc là tôi cũng đầy vơi nỗi buồn
Bâng khuâng biến động tâm hồn
Bao nhiêu dấu tích măi c̣n trong tim
Ngh́n trùng đất lặng trời im
Xin c̣n lối cũ tôi t́m quê tôi
Viễn Phương