Chợt Thoáng T́nh Xưa
Chiều nhạt bóng vàng thu thưa nắng
Bất chợt buồn sâu thẵm bừng lên
Cung thương ai oán vang rền
Ru hồn cô lữ bồng bềnh gió mây
Vừa cạn chén men say nồng ấm
Hai bóng đời muôn dặm chia xa
Đường t́nh ngộ cảnh phong ba
Xóa tan dấu tích đậm đà thương yêu
Người phương đó đ́u hiu quạnh quẽ
Kẻ nơi nầy lặng lẽ niềm đau
Ngày dài luống những khát khao
Đêm thâu gối mộng đi vào cơi mơ
T́m đâu khúc t́nh thơ hư ảo
Trong khoảng trời mưa băo mênh mông
Thời gian là đám bụi hồng
Chôn vùi quá khứ giữa ḷng thế nhân
Tơ trời đứt t́nh trần dang dở
Đă yêu rồi biết thuở nào quên
Ai!- Người về chốn b́nh yên?
Có xoa dịu được nỗi niềm đau thương?
Viễn Phương