Thơ Xướng Họa
Sương Anh-Viễn Phương
Thơ Xướng
Biển Khóc
Ngồi chạnh nhớ hương thơm len dòng tóc
Giọt ấm nồng em khóc để xa anh
Biển gào than bên vạt nắng hanh hanh
Chiều rất lạ không cho niềm ước vọng
Mây tím nhạt trải qua bờ trông ngóng
Sóng cuồng dâng phủ bóng dấu chân dài
Nỗi đau thương lồng lộng mắt mờ cay
Tìm đâu hỡi!-Vòng tay nồng hương ấm?
Nghe biển khóc vì tình xa xôi lắm
Anh mỏi mòn dò dẫm bước em đi
Tìm lời ru tha thiết,… như những khi...
Còn không nhỉ?-Thương yêu từ xưa ấy!.
Viễn Phương
Thơ Họa
Biển Ru
Mỗi lần gió đến mơn man làn tóc
Gợi trong em từng ngồi khóc bên anh
Biển nhẹ ru sóng vỗ giữa chiều hanh
Cảm giác cô đơn mong manh vô vọng
Dẫu biết thế sao vẫn còn mong ngóng
Bước chân ai in dấu trên bãi dài
Quay lại nhìn bỗng dưng mắt cay cay
Sóng đã xóa kỷ niệm xưa nồng ấm
Nhớ làm chi chuyện tình nay xa lắm
Đứa mỗi nơi lạ lẫm từng lối đi
Nhưng chừ em có lúc và nhiều khi
Rưng rức buồn... biển ru thay người ấy!
Sương Anh