Dáng Hoa Ngày Cũ
Biết rằng hương sắc là không
Cớ sao ta mãi hoài mong tương phùng
Từ khi cách biệt muôn trùng
Thương ai trời cũng não nùng lệ rơi
Trăm năm tình vẫn thế thôi
Như mây như khói sao dời đổi thay
Lời thề trăng nước xa bay
Người xưa người hỡi miệt mài nơi đâu
Đêm đêm trong giấc mộng sầu
Hồn đơn phiêu lãng bên cầu đơn côi
Mơ về một cõi xa xôi
Sâu trong tiềm thức luân hồi dáng em
Nửa chăn, nửa gối ưu phiền
Cơn đau tình ái triền miên trập trùng
Tay còn ôm mộng thỉ chung
Dáng hoa ngày cũ mit mùng xa khơi
Viễn Phương