Yêu Thơ
Thơ là tiếng dịu êm từ muôn thuở
Là lời ru say đắm tận tâm cang
Ta yêu thơ khi gió biết hờn trăng
Và mây kết sầu giăng trên cánh nhạn
Có những buổi bình minh về lố dạng
Xé mây trời soi sáng bước đường mơ
Gót hồng thơ tuổi ngọc dáng kêu sa
Em hớn hở bên ngàn hoa đua nở
Khi nắng xế hoàng hôn về bỡ ngỡ
Ánh chiều vàng hiu hắt bóng tình nhân
Cho hồn ta lạc lõng giữa hư không
Sầu rơi rụng lối về nghiêng bước mỏi
Trong tất cả những gì ta ngóng đợi
Vẫn mơ hoài ao ước để thương yêu
Dù đêm đêm trong mộng mị cô liêu
Mặc nhân thế liêu xiêu đời ngang trái
Tha thiết lắm những vần thơ tình ái
Dư âm còn vang mãi giữa trời mây
Bao yêu thương vương víu chốn xa nầy
Lời thơ mãi ru ta tình bất tử
Viễn Phương