View Single Post
Old 05-07-2021   #9
hoathienly19
R5 Cao Thủ Thượng Thừa
 
Join Date: Sep 2020
Posts: 1,529
Thanks: 2,343
Thanked 1,760 Times in 822 Posts
Mentioned: 4 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 27 Post(s)
Rep Power: 8
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7hoathienly19 Reputation Uy Tín Level 7
Default



Ôi, cái hôm đầu thu đó !
Nhớ lại sao mà buồn. Và tại sao lại có hôm nay, tôi đến giúp ông bạn bán Estate Sale, bán hết gia tài một lần để giă biệt.

Buổi chiều cuộc đời như không gian thu tràn ngập lá vàng bay, những nảy nở mùa xuân, khoe sắc hạ, thu úa, đông về…

Người ta có sống tới trăm tuổi th́ mùa thu thứ một trăm của cuộc đời cũng phải rời bỏ ngôi nhà không cần bật đèn giữa nửa đêm cũng biết lối đi tới nơi muốn tới .

Bán bỏ cả cái th́a khuấy ly cà phê mỗi sáng đă không thể nhớ nổi nó có trong nhà từ bao giờ mà người gia chủ chỉ nhớ chắc là khuấy ly cà phê bằng cái th́a khác sẽ không ngon .

Bức tranh mua garage sale có vài đồng bạc hồi mới qua Mỹ, nhưng không có nó trên tường nhà th́ cứ tưởng ḿnh đang ở chơi nhà bạn, hay nhà bà con chứ không phải nhà ḿnh; đến tiếng cái đồng hồ nhà ḿnh cũng khác hẳn tiếng đồng hồ nhà khác mà chỉ có ḿnh phân biệt được… lại c̣n nắm đất quê hương trên bàn thờ, hồi ra đi ḿnh mang theo để nhớ đường về.

Nhưng nó nằm im lặng đă bốn mươi năm. Bây giờ người đem nó đi c̣n gởi lại nắm xương ở quê người th́ nắm đất quê hương ấy trở thành oan nghiệt. Cho không ai lấy, bán chẳng ai mua, mà ném qua cửa sổ th́ hóa ra ḿnh đă biến thành thú vật.!






Tôi ứa nước mắt trên tay lái, làm sao ông bạn tôi có thể sống sau hôm nay khi chính tay tôi bán hết những ǵ đă gắn bó với ông cả đời. Tôi, chính tôi, đă tiếp tay thần chết sớm bắt ông rời bỏ thói quen và kỷ niệm; rồi rời bỏ tới người thân; cuối cùng là rời bỏ cuộc đời…

Nhưng nhớ lại tâm sự đầu thu của ông, ông đi dự đám tang của vợ ông bên Cali như người quen biết cũ, mấy chục năm vợ chồng c̣n lại cái trống không trong ḷng già; con trai ông đi dự đám tang của mẹ dửng dưng đến mức đường về, anh ta nhắc ông trên phi cơ là ba phải làm di chúc căn nhà lại cho con, v́ ba đi đột ngột như má th́ chính phủ lấy nhà…






Tôi nghĩ chắc anh ta không chỉ muốn lấy căn nhà đă trả hết mà muốn lấy luôn cả phần bảo hiểm nhân thọ của cha nên mới chọc giận ông đúng thời điểm tinh thần và thể lực của ông suy kiệt nhất sau mấy ngày đám tang bên Cali.

Tôi biết anh ta, có gặp mặt v́ Dallas đâu có mấy nhà hàng của người Việt. Nhưng chưa chào hỏi anh bao giờ để cất giữ bí mật cho cha anh – là bạn tôi.

Anh là ai trong gia đ́nh lớn của anh, gia đ́nh nhỏ của anh, trong xă hội anh đang sống… tôi không quan tâm tới địa vị hay tên tuổi của anh ở địa phương.

Tôi chỉ biết là tôi đă có lỗi với một người không có lỗi ǵ với tôi là anh. Tôi đă đồng ư với con gái của ông bạn, dù chỉ nghe ông kể :

“…con c̣n phải đi làm và lo lắng cho gia đ́nh con. Con không thể chăm sóc cho ba mỗi ngày như má. Nhưng má mất rồi th́ ba không thể ở một ḿnh. Ba có chuyện ǵ, không ai biết, không ai hay… làm sao con yên tâm. Con xin ba giao hết nhà cửa cho anh Hai… muốn làm ǵ làm bên Dallas.

Ba về Cali với con. Ba phải ở viện dưỡng lăo v́ con không thể và không có thời gian để lo cho ba như má. Nhưng vài hôm con sẽ có thời gian ghé thăm ba một, hai tiếng đồng hồ; con nấu được ǵ ngon, con đem vô cho ba ăn… ba có chuyện ǵ, người chăm sóc cho ba sẽ báo ngay cho con, con vô ngay với ba…”






Tôi có tào lao lắm không khi khi không lên tiếng về chuyện nhà người khác ?

Tôi nói với ông hôm đầu thu :

“Chia buồn với ông về sự mất mát người thân nhất của ông mà tôi không biết, cho dù ông có cho hay th́ tôi chắc cũng không có điều kiện bay qua Cali để viếng tang của bà. Thôi th́ ngày nào c̣n sống hăy tính chuyện đời cho xong để êm xuôi khi ra đi.

Ông bà đă giúp con trai không phải nợ tiền học. Tôi tính nhanh là đă cho anh ta năm chục ngàn. Ông bà cho mượn một trăm ngàn mua nhà – và không hoàn lại. Vậy là ông bà đă cho con trai một trăm năm chục ngàn. Nên bây giờ ông bán căn nhà đă trả hết mà ông đang ở, cũng cỡ một trăm năm chục ngàn. Số tiền đó cho hết con gái, là công bằng với con cái.

Ông về Cali sống với đề nghị của con gái là hoàn toàn hợp lư.

Số tiền bảo hiểm nhân thọ của vợ ông, gởi con gái để lo cho ba những ngày cuối đời ba, lo cả hậu sự cho ba. Thừa thiếu ǵ th́ tôi tin là con gái ông không tính toán với ông.

C̣n phần bảo hiểm nhân thọ của ông th́ di chúc lại cho con gái. Nhưng chỉ nhờ cô ta quản lư số tiền đó để về sau chia đều cho hết cháu nội, cháu ngoại của ông bà. Cứ đứa nào vô đại học th́ được nhận một khoản tiền do ông bà để lại cho con cháu ăn học.

Tôi biết, với đà lạm phát và trượt giá ở nước Mỹ th́ số tiền học bổng miễn hoàn lại cho con cháu sẽ không nhiều, nhưng rất có ư nghĩa về mặt tinh thần với đời thứ ba của gia đ́nh ông trên nước Mỹ…”

Câu chuyện đầu thu mới đó mà đă cuối thu rồi ! Ông bạn tôi đúng là người độ lượng như tôi đă tin ông như thế !

Ông giao căn nhà cho con dâu để cho mướn kiếm thêm tiền chợ cho cháu nội ông được sống sung túc hơn. Ông di chúc lại căn nhà cho con dâu của ông chứ không bán.

Giấy tờ xác quyết là tài sản riêng của con dâu :

“ để nhỡ… vợ chồng con xảy ra chuyện bất trắc ǵ sau khi ba mất. Th́ ba mẹ chỉ giúp được con một chỗ ở để nuôi mấy đứa cháu nội của ba mẹ. Cảm ơn con.”

Ông cho hết con gái khoản tiền bảo hiểm nhân thọ của mẹ cô ấy. Ông nghe tôi về khoản tiền bảo hiểm nhân thọ của ông.

Ông chỉ c̣n giữ lại hằng hà kỷ niệm trong từng đồ vật mà tôi đang bán ra cho những người không quen biết. Thế nên mắt ông lạc thần trông theo từng kỷ niệm vĩnh biệt ông lần cuối khi ra cửa một mái ấm gia đ́nh đă tới hồi kết.


Buổi sáng một ngày cuối thu mà tôi sẽ không bao giờ quên h́nh ảnh một người đàn ông biệt xứ lúc cuối đời, tay khép lại cánh cửa nhà ḿnh lần cuối, b́nh thản nói với vợ :

- “ Thôi, ḿnh đi nghe em…” là di ảnh của bà mà ông kẹp ở nách để khoá cửa ra đi...






Ngoài đường, những trang trí cho ngày lễ Halloween đă lên đèn dọc lối đi. Tôi nh́n ông thả bộ ra xe mà thấy một kiếp người đến với cuộc đời cách nay tám mươi năm, chỉ có tiếng khóc là gia tài th́ hôm nay là món cuối cùng Estate Sale.

Bởi ông trầm ngâm buổi sáng, thở dài buổi trưa, rồi ngấn lệ buổi chiều theo từng kỷ niệm vĩnh biệt ông ra đi. Nhưng cuối ngày ông lại mỉm cười với di ảnh vợ lúc khoá cửa, cái nháy mắt tinh nghịch của ông với di ảnh bà là bằng chứng ông đến với cuộc đời này bằng một tiếng khóc, nhưng khi ra đi ông đă đem theo một người t́nh.

Tôi nh́n theo ông ấy tan vào thế giới ma quỷ và màn đêm phủ về. Nh́n lại ḿnh sau một ngày tiếp tay thần chết, nách tôi kẹp chai rượu thần chết thưởng cho tôi nhưng quân sĩ của thần chết đă giao lộn vào nhà một người không uống rượu nên phải nằm chờ tới Estate Sale của ông bạn.

Tới Estate Sale của tôi, cũng là kinh doanh từ vốn một tiếng khóc chào đời, tôi sẽ kẹp nách mang theo được ǵ lúc ra đi ? Chỉ biết chai rượu thường nhưng để lâu năm cũng ngon như nước cam tuyền… từ đầu tiên mộng tới phiền muộn sau.[b][size=3][color=black][i]

Đâu đó là thơ Bùi Giáng.

Nên, uống xong ly rượu cùng nhau / hẹn rằng măi măi quên nhau muôn đời…



Khi hiểu được thơ Bùi Giáng th́ cuộc đời coi như đă tàn thu. C̣n bạn ?





Phan


hoathienly19_is_offline   Reply With Quote
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.10025 seconds with 10 queries