CHÂM xứng đáng được đối xử như thế.
Cũng chẳng làm gì được ai! Hơi đau chút xíu! Thôi nhảy xuống nền nhà khóc nhè đi. Sẽ có kẹo đắng để ngậm. Bớt lảm nhảm than thở đi. Tự mình vác súng bắn vào chân mình, bây giờ kêu ai. Và ai cũng biết tánh tình của mình hết. Và chẳng ai còn muốn dính dáng gì tới CHÂM hết.
|