Vẩn Vơ
Cô bé nhà ai?- Bé dễ thương
Chờ chi cô đứng ở bên đường?
Sao cô không nói, không cười nhỉ?
Để gió vi vu, gió lạnh lùng
Cô ngước nh́n tôi chẳng hẹn lời
Làm tôi ngơ ngẩn đứng chơi vơi
Nhưng sao trông dáng cô buồn quá
Vài nét ưu tư hiện nửa vời
Tôi ngắn nh́n cô trong nắng xuân
Hỏi thầm!- Cô đă có t́nh nhân
Mà trong đôi mắt tṛn trăng ấy
Như có tơ vương chút bụi trần
Chợt thoáng ḷng tôi nghĩ vẩn vơ
Giá mà tôi có một thuyền mơ
Đưa cô vào mộng chiều nay để...
Cô bé thôi buồn! - (tôi) Thôi ngẩn ngơ.
Viễn Phương