Sáng nay, sau hơn 2 tiếng “ làm việc ngoài đồng” tôi vào bàn computer ( cái đặt ngay ở patio ) để nghỉ ngơi vưà nhâm nhi chén canh rau ngót với tôm khô do bà Đồ để sẳn ( Nhà tôi có trồng rất nhiều rau ngót, mồng tơi )….Tôi chợt cười ha hả khi thấy 2 cái “ lời b́nh” cuả 2 bài
- Bài Quan hệ Mỹ Úc ( Con bồ câu trắng đành chọn Con quạ ít Đen hơn )
- Cái Lưỡi Không Xương ( Post h́nh ông Thánh con để bắt mụ Pelosi quỳ chơi )
Câu b́nh thứ 2 khiến tôi hả dạ, ấy là v́ khi chia đôi “ tài sản” cuả Com v chúng tôi “ nhất trí “ với các qui định sau
1/ Bên NET không được lấy bài cuả COM, không được post bài bên COM ( Phiá COM th́ toàn quyền )
2/ Không được post bài cuả mấy cha nội vỗ ngực xưng là “ phóng viên chiến trường”, “ phóng viên quân đội” ( Ngoại trừ anh Trần Văn Ngà ) tại sao tôi có “ lệnh” rất kỳ thị ấy ( tôi sẽ kể bạn nghe về 1 “ Nhà Văn Quân Đội” rất nổi tiếng đang sống bằng cái “ nghề” này ở Hải ngoại ), nhất định tôi sẽ kể, bây giờ th́ không được, nếu không thiên hạ sẽ qui cho tôi cái tam đoạn luận: Ông kia, đang chống Trump kịch liệt, tôi khui chuyện mắt thấy tai nghe ngày xưa ra kể, tôi sẽ biến thành đưá…bưng bô cho Trump…Ngu th́ đă hẳn, nhưng mà ai dại thế ?
3/ Không được b́nh luận vào bài post: Ấy là thế này, trước khi có nạn dịch Covid, Đồ tôi dành phần b́nh loạn này, lại nghe thân hữu bà con bơm thổi, Đồ tôi tưởng thật. cứ thế dương dương tự đắc giữ độc quyền này... Nhưng rồi, câu “ không mợ th́ chợ vẫn đông” khiến tôi thay đổi: Trong 5 anh chị em có quyền chọn bài, nay thêm quyền viết b́nh luận ( chuyện có 1 “ nàng” trong số 5 người này, bà là 1 Dược sĩ thời VNCH, cũng sẽ nói sau.. )
Tại sao hôm nay tôi thấy hả dạ? Các bạn tôi hôm nay qua câu b́nh loạn, quá tuyệt vời , họ là những ngọn Thái Sơn từng nhiều năm đứng ngất ngưởng trước một thằng đă Ngu, nay thêm tội Mù !
“ Post h́nh ông Thánh Con cho mụ Pelosi quỳ chơi ! )
Người viết b́nh luận ấy khiến tôi thích thú v́ ông là một người không mấy thích Trump, không thích Trump sao lại miả mai Pelosi cay độc thế nhỉ ? Tôi sảng khoái v́ tôi nhớ đến 2 chuyện cuả thời SVSQ ...
- Chuyện Đại uư Trần Đạo Hàm: Ông đang huấn luyện chúng tôi về cách bắn: Bắn đứng, bắn nằm và bắn quỳ…Đến thế quỳ, có lẽ ông thấy anh em sinh viên có phần mệt mỏi…Ổng ấy la to : Quỳ nhưng mắt phải nh́n thằng từ lỗ chiếu môn đến đỉnh đầu ruồi chứ không phải từ "Đầu Buồi đến Lỗ cuả Bà Thái " đâu đấy…Lần bắn này ai cũng trật lất v́…Cười… ( Bà Thái là chủ nhân cuả một xóm đèn đỏ trên một ngọn đồi rất nên thơ để SVSQ ngày nghỉ, ra đó…xả "xú bắp" )
- Chuyện ở Trung tâm Huấn Luyện Rừng Núi Śnh Lầy: Trước khi măn khoá, chúng tôi được di chuyển bằng máy bay quân sự ra Cam Ranh rồi từ Cam Ranh chuyển về Dục Mỹ bằng Xe GMC để học 4 tuần về Hành quân trong Rừng, Núi và vùng Śnh lầy....
.. ăn ở sống suốt tuần trong điạ thế khắc nghiệt ấy. Chỉ nói về lúc chúng tôi phải xếp hàng ở sân trường để nghe “ luật nhập môn”
Chúng tôi phải đọc rồi thực hành ngay cách sinh hoạt sơ khởi chỉ dẫn bằng khẩu hiệu:
- Ngồi như đá ném
- Đứng như ḷ xo bung
Đứng lên ngồi xuống trong cái nắng ghê hồn cuả Dục Mỹ..Huấn Luyện Viên bỗng chỉ vào mặt Tạ Đức Khâm:
- Anh kia, nhẩy loạng quạng quá . Làm lại, đọc to lên, nhẩy 100 lần phạt...
Khâm có biệt danh là Khâm Ĺ, vốn xuất thân từ Thiếu Sinh Quân lại thấy tay Huấn Luyện viên đeo lon Thượng sĩ nhất, nên đến lần ngồi xuống đứng lên cả 50 chục lần. Tức giận anh la to:
- Ngồi như đá ném
- Đứng như ḷ xo bung
- Quỳ chơi như gà !
Cả khoá gần 200 người cười ầm lên, ai cũng nghĩ Khâm sẽ bị phạt. Bỗng ông Đại tá Chỉ huy trưởng là Trần Công Liễu ( sau này lên Tướng ), đứng sau hàng quân, ôn tồn:
- Anh vưà bị phạt, sai rồi, phàm là Con người, ngoài Chuá, Phật…ta không quỳ trước ai cả. Ŕêng những Sĩ quan các Anh chỉ quỳ có 1 lần:
- Quỳ xuống Sinh viên Sĩ quan
- Đứng lên Tân Sĩ quan.. Mà thôi.
Viết nhảm đến đây, Đồ tôi nhớ đến các lănh đạo Hạ Nghị Viện quỳ gối trước 1 nghi phạm tôị tiêu tiền giả…Xin các bạn đừng cười: Ai bảo Pelosi là già nhỉ, cái bộ váy mầu hồng nhạt, ôm lấy cái MÔNG TR̉N lẳn cuả mụ nổi bật lên trong cái thế quỳ rất …gợi dục…Nếu bác Hồ sống lại cũng phải…cứng bộ đồ ḷng !
.....Thôi, viết lảm nhảm vậy thôi…Cái ngọn giả sơn dở dang đang chờ Đồ tôi kia kià !
Đồ Ngu