VietBF - View Single Post - Kỳ Thị Chủng Tộc:
View Single Post
Old 06-06-2020   #2
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 112,602
Thanks: 7,322
Thanked 46,137 Times in 12,815 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 139
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10florida80 Reputation Uy Tín Level 10
Default

"Cám ơn," tôi nói với cô ấy. "Cám ơn cô đă nán lại."

"Ông không sao chứ?" Cô ấy nói. Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của cô đượm những nét lo lắng.

"Làm sao không hả cô. Tôi thực sự rất run sợ. Và tôi c̣n phải đi làm."

"Tôi biết có ǵ đó không b́nh thường. Nên tôi đă nán lại để theo dơi toàn bộ sự việc. Cách mà họ đối xử với chúng ta bây giờ, phải hết sức cẩn thận."

"Tôi cám ơn cô đă đứng đó. Trong đầu tôi chỉ có một ư nghĩ: 'Đừng bỏ đi nhá, em gái.' Tôi có thể ôm cô được không? "

"Vâng," cô ta nói. Cô ta ôm tôi lúc đó, cả thân h́nh tôi run rẩy. "Anh có chắc là không sao chứ?"

"Làm sao không được. Tôi sẽ khóc ṛng trong xe. Tôi phải đi dạy đây."

"Anh đang dạy ở MassArt. Bạn tôi cũng đang dạy ở MassArt."

"Tên cô là ǵ?" Cô ấy nói tên của cô cho tôi. Tôi nhận ra cô gái này chính là một người bạn Facebook của tôi mà tôi chưa từng gặp. Tôi nói với cô ấy điều này.

"Tôi sẽ liên lạc thêm với anh trên Facebook," cô ta nói.

Tôi cúi đầu lầm lũi đi đến xe của tôi.

Người bạn đồng nghiệp chung văn pḥng với tôi cố làm cho tôi b́nh tĩnh lại. Tôi c̣n khoảng 45 phút trước khi lớp học của tôi bắt đầu và tôi phải dạy. Tôi quên hết bài học mà tôi đă soạn sẵn cho hôm nay. Tôi quên luôn cả lịch tŕnh giờ giấc. Tôi không c̣n tâm trí để nghĩ về công việc của ḿnh. Tôi nghĩ về cái thực tế là tất cả những ǵ mà tôi nói với những nhân viên cảnh sát, không có giá trị để họ tin. Họ không tin rằng tôi không phải là tội phạm. Họ phải t́m cho tới khi không c̣n bất cứ lư do ǵ để kết tội. Lời nói của tôi không đủ cho họ. Thẻ căn cước của tôi không đủ cho họ. Chiếc mũ đan len thủ công có một không hai của tôi không đủ để xóa sự nghi ngờ. Chiếc áo cộc tay Ralph Lauren của tôi trong con mắt họ đúng là một "chiếc áo phồng". Người phụ nữ da trắng đó, chỉ nhận dạng để kết luận, coi tôi như thể tôi là một món đồ vật. Tôi muốn quay lại và nhổ vào mặt họ. Những người cảnh sát đó có lẽ rất hài ḷng với cách họ xử lư trong việc điều tra tội phạm, cách họ không làm cho t́nh h́nh rối rắm thêm, cách họ đối xử tôn trọng và lịch sự.

Tôi tưởng tượng ra cảnh tôi phải ngồi ở phía sau, trong xe cảnh sát để cho một ngươi phụ nữ da trắng quyết định tôi có phải là tội phạm hay không. Nếu những nhân viên cảnh sát kia bắt giữ tôi chỉ v́ cái nh́n, th́ thử tưởng tượng xem tôi đáng tội thế nào khi ngồi ở phía sau, trong xe cảnh sát? Tôi biết tôi không thể để điều đó xảy ra với tôi. Tôi biết nếu điều đó xảy ra, tôi sẽ tiêu đời.

Không có bất kỳ cái ǵ về h́nh dáng con người của tôi, không có bất kỳ việc ǵ tôi làm để chứng minh, không có ǵ trên người tôi có ư nghĩa để chứng minh tôi vô tội, v́ tôi nh́n đúng như người mà họ đă mô tả.

Tôi đă phải thú nhận với các học tṛ sinh viên của ḿnh rằng, tôi không được b́nh thường ngày hôm nay và tôi xin họ cố chịu đựng. Tôi phải dạy.

Sau giờ dạy, là giờ tôi phải dự buổi họp vào mỗi thứ Sáu đầu tháng. Tôi bỏ và đi thẳng về nhà.



Kỳ thị chủng tộc: hồi kư của một giảng sư đại học người da đen.
florida80_is_offline   Reply With Quote
The Following 2 Users Say Thank You to florida80 For This Useful Post:
Majestic (06-06-2020), QQQ_Cake (06-06-2020)
 
Page generated in 0.05713 seconds with 10 queries