Thread: Sưu tầm
View Single Post
Old 02-18-2020   #1613
florida80
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,181 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Ngày tháng lại trôi đi…Một ngày đẹp trời Mùa Xuân, hai chị em tôi vừa đi xem phim "Fields of Dream" xong do chính tài tử Kevin Costner vừa là đạo diễn lại vừa đóng vai chính.
"Thằng cha đẹp trai thật. Nè nhỏ, hôm nay ḿnh đi đâu ăn đây"" Chị Xuân nói.
"Hừm, Chị đi ăn phở Hiền Vương ở trong Phước Lộc Thọ bao giờ chưa""
"Chưa, ở đó có món ǵ đặc biệt""
"Em cũng chả biết nữa. Hôm nay ḿnh đi ăn thử ở đó không" Em nghe mấy đứa bạn trong trường nói là chủ tiệm phở Hiền Vương là Ôâng thầy dạy toán của em ngày xưa."
"Thầy của nhỏ" Sao ai nhỏ cũng kêu là thầy hết vậy""
"Thầy là thầy dạy toán của em năm em học lớp 7 và lớp 9 ở VN. Những năm đó em làm trưởng lớp và thầy là giáo viên đảm nhiệm lớp của em. Ừ thôi hôm nay ḿnh đi ăn Phở Hiền Vương xem coi có gặp thầy và xem thầy có nhận ra em không."
"Ok, vậy th́ đi."
"Em c̣n nhớ hồi đó Thầy cứ gọi em là con nai vàng ngơ ngác""
"Vậy hả, ngơ ngác, nai vàng cái khỉ mốc!"
Vào quán, chúng tôi được một anh chàng bồi bàn với nụ cười làm năo ḷng người tiếp đón nồng hậu và mời vào ngồi.
"Hai cô dùng chi""
Tôi trả lời "chúng tôi cũng chưa biết nữa, ở đây món ǵ ngon nhất""
"Hai cô chưa ăn ở đây lần nào hả" Vậy th́ tôi đề nghị ăn món phở áp chảo. Phở áp chảo ở đây là ngon số một."
Chị Xuân tiếp, "nói thiệt không đó, ăn hổng ngon khỏi trả tiền há""
"Bảo đảm ngon mà."
Chị Xuân nói "Ok, vậy th́ cho tôi một cái phở áp chảo. C̣n nhỏ ăn ǵ""
"Thôi th́ tôi cũng ăn phở áp chảo luôn cho rồi. Nè anh, có phải ông chủ tiệm phở này là của ông Thầy dạy toán không""
"Đúng rồi, cô biết thầy hả""
"Ừ, thầy là thầy dạy toán của tôi lúc c̣n ở VN. Vậy thầy có ở đây không anh""
"Ồ, ổng ít ra đây lắm. Tôi là cháu ruột của ổng đó."
"Ủa vậy hả""
"Để tôi đi nói ông đầu bếp làm hai dĩa áp chảo và tiếp mấy người khách rồi lát nữa tôi lại nói chuyện cùng các cô nhe."
Bây giờ anh bồi bàn không c̣n là một anh chàng bồi bàn bưng phở người phàm nữa mà là cháu của ông thầy đó nhe.
Sau khi chàng đă đi rồi, tôi th́ thầm "Chị Xuân, chàng này vui vẻ hoạt bát đó chứ. Ăn nói cũng có duyên ra phết. Tướng tá cũng tốt ra phết chị nhỉ. Lại cỡ tuổi bọn ḿnh."
"Ừ..." Thế là hai chị em tôi nháy mắt nhau.
Sau khi khách đă nguôi đi, chàng lại bàn của chúng tôi, "Xin lỗi các cô nhé, tôi tên Bảo, c̣n hai cô""
"Tôi tên Quyên, c̣n bà chị tôi tên Xuân."
V́ chàng là cháu của Thầy, cho nên cuộc nói chuyện thật cởi mở hào hứng. Chị Xuân và tôi có bao nhiêu chiêu duyên dáng sổ ra hết. Cười cười nói nói vang cả tiệm. Lâu lắm rồi mới gặp được một người nói chuyện hợp gu như thế mà.
Chị Xuân hỏi Bảo, "Thế Bảo chỉ làm ở tiệm này thôi hả" Có đi làm ở đâu nữa không""
"Bảo chỉ làm ở đây thôi. Làm chi nhiều cho mệt. Sáng sáng 10 giờ mới ra đây. Trước đó th́ Bảo chạy bộ ở bờ biển Huntington Beach đó. Tối đến 9 giờ đóng cửa Bảo lại ra biển ngắm trăng sao."
Chị Xuân thốt lên, "Trời đất sao mà sướng quá zdậy" Sao mà sống giống kiểu tài tử quá zdậy""
Bảo cười rồi hỏi, "Ăn xong, tối nay Xuân và Quyên có làm ǵ nữa không""
Lúc này coi như chị Xuân dành nói hết, "Không, ăn xong th́ đi về thôi."
"Vậy hả, vậy Xuân và Quyên ngồi chờ đến 9 giờ được không""
Chị Xuân hỏi "Ngồi chờ đến 9 giờ để làm ǵ""
"Có ǵ ḿnh ra biển ngồi nói chuyện chơi."
Tôi nghĩ thầm, anh chàng Bảo này tấn công hơi mạnh đó nhe. Cặp mắt của Chị Xuân tôi th́ lóe lên một tia hy vọng, nh́n chị là tôi biết chị muốn đi ghê lắm. Ngay lúc ấy, có khách vào, cho nên Bảo phải chạy đi tiếp khách.
Chị Xuân hỏi ngay "Sao nhỏ, đi ra biển không""
"Thôi đi chị, cho em xin. Mới quen đây mà đi cái ǵ, kỳ lắm."
"OK, vậy th́ hẹn hôm khác vậy nhe."
Khi Bảo quay lại bàn của chúng tôi, Chị Xuân cáo lỗi "Bọn này muốn đi lắm nhưng đợi đến 9 giờ mới đi th́ tối quá. Thôi để dịp khác nhe."
Trước khi ra về, chúng tôi trao đổi số điện thoại. Bảo hứa sẽ gọi cho chúng tôi. Hôm ấy phở áp chảo phải nói là ngon tuyệt cú mèo! Trên đường về, hai chị em cười cười nói nói như pháo nổ. Bàn tán xem Bảo sẽ gọi cho ai. Thiệt t́nh th́ tôi không có nhă ư ǵ hết, chỉ muốn Bảo cho Chị mà thôi. Nhưng Chị Xuân th́ sợ là Bảo thích tôi hơn v́ dù sao tôi cũng nhỏ tuổi hơn chị. Nhưng giác quan thứ sáu của tôi cho tôi biết rằng Bảo thích chị Xuân hơn tôi. Trước khi về tôi c̣n trêu chị "Nè chị, hôm nay đúng là chị "fill of dreams" (tràn đầy hy vọng, ước mơ) đó nhé."
Chị khoái chí cười thật to.
Một tuần sau đó, tôi c̣n nhớ hôm đó là tối Chủ Nhật lúc 8 giờ tối, tôi đang ngồi học bài th́ điện thoại reng.
"Nhỏ hả, đang làm ǵ đó nhỏ, chàng gọi cho nhỏ chưa""
"Chưa, chàng gọi cho chị chưa""
"Chưa luôn. Tao tưởng chàng gọi cho nhỏ rồi chứ."
"Chị đừng lo, em biết chắc chàng sẽ gọi cho Chị mà."
"Ok, vậy thôi học bài tiếp đi. Có tin ǵ cho tao biết nhé. Bye."
Độ nửa tiếng sau, điện thoại lại reng. Lần này Chị Xuân có vẻ thích chí quá sổ luôn tiếng Anh "You are not going to believe this! Guess who just call""
"Oh my, chàng gọi cho Chị hả" Thấy em nói có đúng không" Nói chuyện có lâu không""
"Không, nói chuyện có một tư xíu thôi. Thôi bye nhé."
"Ấy làm ǵ mà vội vàng thế, kể em nghe với chứ."
"Tao phải đi thay đồ bây giờ đây. Chàng đến tao ngay bây giờ đây."
"Trời đất, sao mà chàng gân vậy, 9 giờ tối rồi mà c̣n đến chị nữa. OK thôi bye nhe. Good luck nhe."
Tối hôm ấy tôi đi ngủ với một nụ cười toe toét trên môi.
Ngày hôm sau, trong lúc giờ nghỉ giữa các lớp học, tôi gọi cho Chị ở sở của Chị.
"Sao, sao rồi vui không, chàng đến chơi lâu không, kể em nghe với."
Giọng của chị buồn bă, "Thôi không xong rồi...bực cả ḿnh."
"Cái ǵ, mới có tới chơi có một lần mà đă nói không xong rồi, tại sao""
Chị tức lên nói "Tại Bác chứ sao. Tao và Bảo ngồi nói chuyện ở ngoài pḥng khách, nói chuyện vui vẻ lắm mà cứ mỗi năm phút là Bác đi ra đi tới đi lui. Rồi được độ nửa tiếng Bác chịu hết nổi rồi Bác lên tiếng "Này Cậu, mai Xuân nó c̣n phải đi làm sớm đó.""

"Trời đất, rồi sao nữa""
"Th́ tao nói với Bác là không sao, ngày mai tao đi làm trễ được. Rồi tao và Bảo lại nói chuyện tiếp, nói chuyện hợp ghê lắm. C̣n Bác th́ cứ đi ra đi vào, tao cố t́nh lờ tít. Rồi Bác lại đuổi khéo nữa "Này Cậu, khuya lắm rồi, ngày mai Xuân nó c̣n phải đi làm."
"Đến đó tao chịu hết nổi rồi tao phải nói với Bảo là "Thôi Bảo về đi, để mai Xuân gọi nhe."
Sau khi Bảo về rồi, Bác nổi cơn tam bành "Ối giời ơi là giời, quen ai không quen, đi quen cái thằng bưng phở thế kia. Mà giời đất ơi, đàn ông con trai ǵ mà đến nhà con gái người ta giữa đêm hôm mà c̣n mặc quần cộc nữa, lông lá ǵ mà cứ đầy ra, chân cẳng th́ to như cái thùng tô nô thế kia, thế có chết không cơ chứ…giời ơi là giời!"
Tôi chỉ c̣n biết thốt lên những tiếng trời ơi nho nhỏ khi nghe chị kể.
"Rồi chị nói với bác ra sao""
"Th́ tao nói mới có là bạn thôi mà Mẹï làm ǵ mà dữ vậy. Bác lại lên tiết, bạn cái ǵ mà bạn, bạn với ai chứ bạn với cái thằng bưng phở ấy à, mày muốn tao bịnh, mày muốn tao chết ngay để lấy cái thằng bưng phở phải không""
"Nói đến đó rồi th́ tao c̣n dám nói ǵ nữa. Hôm nay Bác giận tao rồi bịnh rồi kia. Mày thấy có chán đời không""
"Ừ. Thế Chị đă gọi Bảo xin lỗi chưa""
"Hồi sáng đến giờ tao gọi hai lần rồi, xin lỗi rối rít cả lên và hẹn lần sau gặp ở chỗ khác."
"Vậy hả, Bảo chịu không""
" Bảo chỉ nói không sao, không sao, đừng quan tâm, và có vẻ ừ ừ lấy lệ. Tao nghĩ vậy là xong rồi, Bảo sợ hú vía rồi c̣n ǵ. Tao nghĩ mà thật tiếc v́ tao và Bảo hợp ghê lắm."
"Thôi chị đừng bi quan quá, chị đợi vài hôm nữa rồi gọi lại cho Bảo nữa xem sao."
Đến chiều thứ sáu, tôi gọi lại cho Chị để xem t́nh h́nh chiến sự đến đâu rồi.
"Bác vẫn c̣n giận tao, không nói một lời, nằm bịnh liệt giường kia ḱa mà Bảo th́ vẫn không kêu. Tao chán quá nhỏ à. Ngày mai nhỏ có bận học bài không, lên tao chơi đi, rồi có ǵ nói chuyện với Bác dùm tao luôn."
Thương chị, tôi lên để rủ chị đi chơi cho khuây khỏa. Vào đến nhà, chị Xuân bỏ vào buồng tắm. Bác Thu thấy có khách đến nhà, ḷ ḍ đi ra.
"Dạ thưa Bác, Bác có khỏe không Bác"" tôi giả vờ như không biết cái chuyện ǵ xẩy ra.
florida80_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.10787 seconds with 10 queries