|
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,181 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Kinh tế nước Mỹ thê thảm, nợ nần hàng chục ngàn tỷ, ngân sách Liên bang tiểu bang thâm thủng, thiếu hụt, thất nghiệp tràn lan. Cali u ám, phố xá vắng vẻ, nhan nhản các gian thương xá cho thuê bỏ trống, người đi thưa thớt…. Mỗi lần lái xe freeway xuống exit, hay ngừng ở ngă tư, cảnh tượng homeless tiều tụy ăn mày co ro xin xỏ đă trở thành quá quen thuộc đến nỗi lúc đầu tôi c̣n moi bạc cắc trong cái hộp nhỏ trong xe ra, móc túi kiếm tiền lẻ cho, thét rồi cũng đuối sức…Ḿnh về hưu rồi, mà nhiều homeless quá, đi đâu cũng thấy. Có ông già Mỹ đen thui ,ủ rũ , ngày nào cũng ngồi gục đầu trước cửa tiệm nọ đường Mission, không biết khi đói, moi thùng rác ăn và ngủ ở xó xỉnh nào. Những thanh niên Mễ gấy ốm, áo quần cũ mèm, râu ria không cạo, đeo backpack lang thang trên các vỉa hè ở Anaheim kiếm việc, tụ tập ở Home Depot chờ khách gọi đi làm cỏ, cuốc đất. Một người đàn bà da trắng sắc mặt nhợt nhạt, quần áo xơ xác, cầm bảng xin ăn qua lại lơ láo ở góc đường Harbor… Muốn cứu giúp hết mà sức ḿnh có hạn, đành nh́n chỗ khác làm ngơ, con tim lạnh lùng vô cảm. Lương tâm cắn rứt, nhưng lư trí lại tự bào chữa bằng một câu hỏi: Các vị sinh đẻ ở đây, lúc trẻ sao không biết lo học hành, làm việc, để bây giờ thân tàn ma dại phải lê lết như thế? Lỗi ai? Lỗi các vị hay lỗi tôi? Các vị sống theo bản năng, biếng nhác, bỏ nhà cha mẹ đi bụi đời, rượu chè thuốc lá…vui chơi không biết tự lo cho tương lai, để bây giờ ra đường lê lết sống bằng bố thí thương hại của kẻ khác. Hay tại đó là Nghiệp quả các vị đang trả cho cái nhân lười biếng trước kia, hay từ nhiều kiếp trước? Phần số con người đâu ai giống ai, cùng sống một nước văn minh có chính phủ lo mà hoàn cảnh tài năng khác nhau,nghị lực khác nhau th́ hậu quả tất phải khác nhau. Ở Mỹ tang thương như vậy, thử hỏi ở các nước Cọng sản, Bắc hàn, Bắc phi, Trung Đông c̣n thê thảm đến đâu….
Nạn nhân của chiến tranh, nghèo đói, bịnh tật, các nước đâu đâu cũng có. Những ḷ thiêu ở Đức thời Hitler, hố chôn tập thể ở Nga, Tàu, Việt nam Tết Mậu thân, Cambuchia thời Pol Pot, hay mới đây ở Libya thời Gadhafi…phơi bày trên phim ảnh, báo chí, làm ta xót xa đau ḷng bi thương. Rôi khủng bố, pháo kích, bom mổ liên tục ở các nước Trung đông, chết hàng chục hàng trăm người vô tội, nghe mà muốn bệnh. Những tin tức con người chết v́ tham vọng của một thiểu số lănh tụ độc tài chỉ nghe, thấy trên tin tức, báo chí, phim ảnh, chưa tận mắt chứng kiến, nhưng ở xa quá, lâu dần cũng trở nên nhàm chán. Chỉ có những tin về Việt nam hàng ngày trên mạng, trên Tivi, báo chí, mới tác động cực mạnh trên năo trạng và trái tim của người Việt tỵ nạn trên đất tự do. Cùng một gịng máu, cùng một quê hương, lịch sử, phong tục, c̣n ai thương người Việt hơn người Việt?
Bạn bè cũ tôi gần tuổi 70, nay nghe người này tai biến mạch máu năo, mai nghe người kia trụy tim, người nọ mọc bướu chết, bạn bè các nơi thông tin góp tiền về giúp. Lại nghe một bạn học cũ ở nhà quê có 8 đứa con, một đứa bị tê liệt, hàng ngày phải ra bờ sông câu cá đem về nuôi con, nóng ruột chờ có tiền gửi về giúp. Mấy tháng trước, vàng lên giá, ở Hà nội cậu trai Lê văn Luyện 17 tuổi đột nhập cắt cổ giết chết 2 vợ chồng chủ tiệm và bé gái nhỏ mười mấy tháng rồi bỏ trốn. Xôn xao cả nước v́ đạo đức dân Việt suy đồi, tuổi phạm tội ngày càng trẻ hơn. Rồi tài xế “xe ôm” cướp của hiếp dâm 2 nữ du khách Âu châu. Người lớn mà sao ngu muội , chỉ thấy cái lợi trước mắt, không nghĩ đên hậu quả tù đày ra sao. Mới đây, Nguyễn thiên Kim 26 tuổi ở Saigon dùng dây điện xiêt cổ thai phụ tên Thanh 27 tuổi cướp ṿng vàng trị giá 25 triệu, quăng xác xuống giếng , hai tháng sau lại xiết cổ thêm cô bé tên Phi 17 tuổi lấy 10 triệu đồng và trang sức trị giá 28 triệu, bị kết án tử h́nh. Hôm nọ, báo VN Express đưa tin anh Phúc nào đó ở Nhatrang, vô các nhà thương phá thai thu góp xác bào thai trong thùng rác về chôn san sát thành một nghĩa địa con nít để đánh động lương tâm các bà mẹ nhẫn tâm giết con. Thấy sô phụ nữ phá thai không giảm, anh chị năn nỉ dỗ dành các bà mẹ nghèo chuẩn bị “phá” cho xin hài nhi mới sanh đem về nuôi giữ một thời gian cho tới khi nào có việc làm đủ sông cứ đến lấy lại đem về nuôi. Nghĩa cử cao đẹp của anh chị, tấm ảnh một lũ trẻ con lớp ngồi, lớp đứng, lớp chập chững đi, quay quần bấu víu quanh cha mẹ nuôi làm tôi rưng rưng nước mắt, muốn gửi ngay tiền về góp một tay giúp anh làm việc thiện.
Hôm qua,********* lại đăng tin ở thôn Do Lễ,xă Liên Sơn,Hà nam, có cụ Đáp, bà mẹ mù 94 tuổi đơn thân độc mă nuôi người con trai 54 quặt quẹo bị bại năo từ lúc mới sinh suốt nửa thế kỷ qua, kèm theo h́nh ảnh hai mẹ con tàn phế bên cạnh 2 bát cháo trắng. H́nh ảnh và câu chuyện làm tôi đau thắt,ám ảnh măi trong đầu suốt đêm chập chờn không ngủ được. Tuổi 90, lẽ ra đă được mồ yên mả đẹp, sao lại c̣n phải chịu cảnh mù ḷa tắm rửa nuôi ăn đứa con không hồn co quắp bằng trẻ lên 5. Chỉ nội lo lắng không biết khi ḿnh chết, ai lo cho con, cũng đủ đă xé nát tâm can lắm rồi, huống chi là ngày ngày lê la sờ soạng, rṃ mẫm ra vào, nấu nướng, rửa ráy, thân già tứ chi đau nhức ră rời.
Vẫn biết là Nghiệp báo, song thấy người thân tàn ma dại run rẩy chờ chết, ḿnh không bệnh cũng muốn bệnh theo. Cho nên tháng tháng nhịn tiêu xài các món không cần thiết, tôi cũng nhín được chút chút gửi về nước cho những hoàn cảnh như vậy. Được cái, mấy em tôi, con ruột con nuôi tôi, học tṛ cũ… cũng có ḷng thương người, mỗi lần nhận email forward gủi h́nh, địa chỉ các người bất hạnh như vậy, thường tự động thay nhau kêu gọi, gửi tiền về giúp. Con nuôi, bác sĩ Cao Xuân Minh ở Saigon cứ vài tháng lại tổ chức đi khám chữa bệnh cho thuốc miễn phí cho đồng bào nghèo vùng sâu vùng xa. Bé Quỳnh ở miền Đông, hay gủi tiền về giúp đồng bào nghèo bệnh. Thêm vào đó, đọc các mẩu chuyện tử vi tôi kể loáng thoáng qua các bài viết đăng trên VVNM , nhiều độc giả đă thích thú viết thư, email, hay goi phone liên lạc nhờ coi giùm tương lai số mạng, lại ṣng phẳng hậu hỉ gửi cả check trả công. Tôi nói thẳng không coi tử vi lấy tiền, nhưng tiền này tôi nhận là cho những người hoạn nạn ở Việt nam làm phước, và hồi hướng phước đức lại cho họ một phần, ai nấy cũng đều hài ḷng, có người c̣n hỏi cho ra địa chỉ để nhờ thân nhân ở VN đích thân mang tiền tới thăm, cho thêm. Như cô nha sĩ Nhật thu Mai trên San Jose, cô nha sĩ Thanh ở San Bernardino,nha sĩ Hưng, Bảo Trân, Như Ư, bé Quỳnh, Từ Mẫn, bà bác sĩ Nam, Diệu Huyền …cho tiền giúp cô nhi viện Đức Sơn ở Huế, như cô Linh đang bệnh ở Georgia, nghe lời tôi, liên tục gủi tiền về Vn nhờ thân nhân đi mua chim, cá rùa, phóng sanh, hay mang tiền tới các cô nhi viện ở Saigon , các gia đ́nh hoàn cảnh đơn chiếc bệnh hoạn theo địa chỉ tôi cho. Ngoài ra,cũng may tôi có anh bạn thân tên Tuấn, vừa đạo sĩ, vừa coi tử vi xếp ṣng ở Saigon, mỗi khi tôi cần, sẵn ḷng mang tiền đi giao tận nhà cho các kẻ khốn cùng, cho cô nhi viện,hay tới các quán cơm từ thiện nhét tiền vào tay các sinh viên nghèo, phu đạp xe, giới lao động sắp hàng dài chờ ăn cơm giá rẽ hay miễn phí…Anh hay email tôi các bài giảng về Phật pháp, kéo thêm ở đâu nhiều vị mộ đạo các nơi nhập bọn, kể cả đám em gái sùng đạo của tôi, cùng nhau hoằng pháp, nối dài thêm nhiều cánh tay làm việc thiện. Biết tin thầy diện chẩn nổi tiếng ở Saigon chữa khỏi nhiều bệnh nhân lâu năm miễn phí, tôi nhờ anh đi tới nơi điều tra liên lạc, giới thiệu cho các người quen bị bệnh kinh niên tới đó chữa. Học tṛ cũ Anh Minh tôi giới thiệu thêm lương y Tạ Minh, trị bệnh bằng diện chẩn. Đọc ở đâu các vị thuốc trị bệnh nan y hay mà rẻ tiền, tôi vội vàng phát tán trên mạng. Cũng nhờ có hai báo điện tử VN Express và VietNam Net mà biết thêm được những nạn nhân của bệnh tật và cùng khổ ở VN để cứu giúp.
Những việc thiện nho nhỏ đó, so với các việc bố thí bạc tỷ vĩ đại của những nhà tỷ phú đại bi như vợ chồng Bill Gates, hay nhận nhiều con nuôi ở xứ sở nghèo khổ như tài tử Brad Pitt và Angelica….chỉ là hạt cát trong sa mạc, giọt nước trong biển cả, nhưng tôi vui, anh Tuấn vui,cô Linh vui, các em các con tôi vui, nhiều ân nhân khác vui….v́ đă thực hiện tâm BI, v́ Phật nói, “của cho không quí bằng Tâm cho”,hay “ đừng chê việc thiện nhỏ mà không làm,đừng thấy việc ác nhỏ mà cứ làm”, và nếu chỉ biết ái ngại nói xuông câu “tâm tôi bệnh v́ chúng sinh bệnh” thôi, th́ không ích lợi ǵ cho ai cả, mà phải biết cọng thêm chữ TRÍ vào chữ BI , tức là suy nghĩ t́m cách làm sao chữa trị được bệnh khổ cho chúng sinh . Chữ TRÍ muốn được thực hiện tốt, lại cần phải có cái DŨNG kèm theo để thúc đẩy, là sự can đảm dẹp bỏ ḷng bỏn xẻn, thói vị kỷ, tâm vô cảm của cái tiểu ngă nhỏ hẹp, để mở rộng tâm bồ tát, hướng ra ngoài biển khổ cứu vớt tha nhân.
|