Thread: Sưu tầm
View Single Post
Old 02-16-2020   #1581
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,172 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Không Đúng “Quy Trình”




Người ta nói, chiếc áo không làm nên thầy tu. Nhưng tôi tin, những điều/những người tử tế đã làm nên Saigon. Và chính những câu chuyện tốt đẹp của người với người giữa đất Saigon là thứ níu kéo trái tim, tình cảm của những thị dân đã mất hết mọi cảm xúc trước những tin tức xấu về môi trường, chính trường, nhà trường, tình trường… ở cái thời đại “đồ đểu” này.






“Thằng hâm” chạy xe ôm miễn phí cho người nghèo – Từ Tuổi Trẻ




Sau đây là vài mẩu chuyện kể về những kỷ niệm đẹp về sự tử tế của Saigon từ những người không phải quê Saigon. Nó đơn giản, mộc mạc, không có gì lạ cả vì tôi cũng nhận được những điều tử tế tương tự hoài. Nhưng tôi thích vì đọc được sự yêu thương của họ với quê mình trong câu chữ. Thèm ôm họ một cái ghê! Bởi chính họ là những người nối tiếp, kéo dài lòng yêu thương, sự tử tế cho Saigon.




Vì thế giới này có rất nhiều thứ bị buộc phải làm theo một quy luật, “quy trình” nào đó. những “quy trình” do luật pháp/luật rừng, do truyền thống, do định kiến, hoặc do ai đó đặt ra… Nhưng chỉ có sự tử tế là tự nhiên xảy ra, không theo một “quy trình” nào cả nên sự tử tế của Saigon cũng vậy, nó không nhất định do người Saigon làm, và cũng không chỉ đem lại niềm vui cho riêng thị dân…
1.Tô mì ngon nhất cuộc đời – Linh Hoang

Hồi mới vào Saigon mình bị móc mất bóp ở trên xe đò. May lúc đó có mang theo một bao cafe rang xay nên mình đã bán ở bến xe Miền Ðông, tuy nhiên số tiền ít ỏi này chẳng bao lâu cũng xài hết.

Một đêm hôm đó, rất lạnh và đói, trên đường Lý Chính Thắng – Quận 3 có một hiên nhà bằng bục gỗ đỡ lạnh hơn nền gạch nên mình đã lơ mơ ngủ một giấc ở đó. Tới sáng hôm sau mình tỉnh dậy vì nghe tiếng chổi sàn sạt. Rồi một bà cụ tròn trịa phúc hậu lấy cán chổi thọt vào hông kêu mình dậy, khi tỉnh dậy thì thấy bà khệ nệ bưng ra một cái ghế đẩu, trên ghế là tô mì gói nóng có đập trứng, tiêu, hành và ít thịt bò, bà nói:

– Ăn xong là phẻ liền hà con.

Cả tháng sau khi đã ổn định chỗ ở thì mình đi tìm bà để cảm ơn lần nữa thì không sao tìm ra. Dù chạy mấy vòng cũng không sao tìm lại được chỗ đó.

Nên sau này mình mở công ty cũng trên đường Lý Chính Thắng, mỗi khi kể lại, con gái mình chắc chắn đó là bà tiên, có lẽ đúng là vậy.
2.Ba câu chuyện – Thư Pham Anh

Saigon mấy bữa nay cũng lành lạnh rồi, kể các bạn nghe những câu chuyện của mình về vùng đất này nha.

Lần đầu tiên đi Saigon một mình là lúc 15 tuổi. Xe khách thả mình ở Hàng Xanh, không biết làm sao đi vào trung tâm thành phố. Có một bạn nam đang đứng đợi xe, mình hỏi bạn, bạn bảo đi theo bạn là vô tới quận 3 (chỗ mình cần tới). Thế là đi theo bạn. Sau hai chuyến xe bus, bạn đi bộ với mình mấy dãy phố, còn xách túi cho mình nữa. Tới nơi mình hỏi bạn có ở gần đây không, bạn bảo nhà bạn ở Thủ Ðức, tại mình không biết đường nên bạn mới đi với mình thôi.




Lần thứ 2 trở lại Sài Gòn là 10 năm sau. Mình chạy xe máy tìm đường tới bệnh viện da liễu. Thấy cô bán nước ven đường, mình dừng lại hỏi, cô chỉ đường rất dễ hiểu, lại còn dặn dò:

“Ai kêu dẫn con đi chỗ khác khám con không được tin nó nha. Nó lừa con đó.”

Chuyện cuối cùng thì mới tuần trước thôi, mình đứng đợi qua đường mà không xe nào nhường đường cả. Có một chiếc xe tải chạy tới gần chỗ mình thì từ từ dừng lại, rồi đứng im luôn. Vì xe tải khá bự nên những xe sau không vượt lên được, rồi anh tài xế ló đầu qua bảo

“Qua đường đi em ơi.”

Mình đi qua xong ảnh chạy tiếp. Mỗi khi nghĩ lại những chuyện này là lại thấy ấm lòng. Mình ở Hà Nội cũng gần ba mươi năm mà chưa thấy ai tử tế như những người Saigon cả!
florida80_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.10576 seconds with 10 queries