Thread: Sưu tầm
View Single Post
Old 01-17-2020   #1117
florida80
R11 Độc Cô Cầu Bại
 
florida80's Avatar
 
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,172 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11florida80 Reputation Uy Tín Level 11
Default

Nền giáo dục dạy con người phán xét ẩu
Nguyễn Thị Bích Ngà

Thứ tư, 15/01/2020 • 1.1k lượt xem








Nền giáo dục tôi muốn nói ở đây là bao gồm cả gia đ́nh, xă hội và nhà trường.

Trước tiên, ta nh́n trong gia đ́nh, tôi dám chắc một điều trong những bạn đọc bài viết này th́ phần đông đều đă từng bị mắng, bị đánh, bị phán xét trong gia đ́nh ngay từ khi c̣n nhỏ. Làm đổ chai nước mắm, bạn bị mắng là “Thằng phá hoại.” Làm vỡ cái bát khi rửa chén, bạn bị mắng, “Thứ đồ hậu đậu.” Chạy chơi vấp ngă hoặc làm đổ vỡ lọ hoa, bạn bị mắng, “Đồ hư. Mắt mũi để ở đâu?” Thậm chí tôi bị mắng, bị đổ thừa cho những việc ḿnh không làm hoặc không biết như cái tivi hỏng, cái radio hư chỉ v́ suy đoán, “Không phá sao nó hư? Năy mày đụng vô giờ nó hư mà c̣n chối à? Con gái ǵ mà đụng đâu hư đó đổ vỡ đó.” Với cái lư ấy th́ bạn sẽ chỉ biết câm lặng nuốt cục ức vào ḷng.

Bạn cũng sẽ dễ bị đổ thừa tại bạn nên tóc ba mẹ bạc nhiều, tại bạn là đứa không ra ǵ nên ba mẹ phải vất vả và do bạn không bằng đứa hàng xóm nên ba mẹ không vui, không tự hào, sự có mặt của bạn trên đời làm họ phải lao động không ngơi tay chỉ để nuôi những cái mồm ăn hại học hành không ra ǵ chả được cái tích sự chi, thậm chí con mèo làm vỡ cái ấm th́ chẳng biết cách nào đó bạn cũng sẽ bị mắng do không trông nó và do đó bạn là đứa không biết tiết kiệm giữ ǵn tài sản… Với một đứa trẻ phải chịu đựng những thứ ấy nhiều lần trong nhiều ngày th́ sau giai đoạn tâm trạng hoang mang sẽ quen dần với việc bị phán xét và h́nh thành thói quen phán xét, đổ thừa một cách vô thức.

Đi học, bạn có thoát không? Không. Bởi chúng bạn xung quanh đều là những đứa trẻ cũng phải chịu đựng tổn thương như bạn và đă h́nh thành thói phán xét trong vô thức. Thiếu kiến thức và trẻ con nên đứa nào cũng bị t́nh trạng phán xét ẩu. Cả đám chia phe nhảy dây, bạn vấp dây, làm đội ḿnh thua, cả đám sẽ nh́n bạn với cặp mắt h́nh viên đạn cùng những lời đổ thừa. Bạn đẹp hơn những đứa chơi cùng, bạn bị chúng mắng “Chảnh chẹ”. Bạn mặc đẹp và gọn gàng hơn chúng bạn, bạn bị mắng. Bạn xấu hơn và có khuyết tật? Đời bạn là bi kịch bởi cả lũ sẽ trêu chọc bằng những lời đầy cay nghiệt. Những tưởng chỉ là những lời và tṛ trẻ con, không quan trọng nên thường là không ai quan tâm, nhưng chính nó lại bồi đắp thêm cho việc h́nh thành thói phán xét và phán xét ẩu.

Bạn phải học thuộc khẩu hiệu, nếu không thuộc hoặc thắc mắc, bạn sẽ bị đánh giá đạo đức loại trung b́nh chứ không được loại tốt. Bạn không đọc thuộc ḷng các bài văn thơ, các bài học, các bài bạn làm không theo khuôn mẫu mà chỉ trả bài theo cách của bạn th́ bạn bị phán xét “đứa cứng đầu” và dĩ nhiên điểm thấp. Về nhà bạn sẽ tiếp tục chịu đựng sự kêu gào, phán xét của ba mẹ, họ thà “đẻ quả trứng luộc ăn c̣n hơn”.

Ra xă hội, bạn cũng chẳng thể nào thoát. Không một ai cho bạn thoát. Bạn chạy xe chở một người. Lỡ gặp tai nạn, bạn sống c̣n người kia chết. Cuộc đời của bạn sau đó sẽ phải chịu đựng những phán xét, đổ lỗi làm bạn ước cái đứa chết là ḿnh. Trong những chuyện nho nhỏ hằng ngày, bạn cũng sẽ gặp những lời phán xét và phán xét ẩu khắp nơi từ mọi người. Bạn tưởng bạn thành đạt và giỏi giang th́ bạn thoát ư? Không hề. Người ta vẫn sẽ phán xét bạn trong những điều bạn không thể nào ngờ được. Và, bạn nhạn ra hay không th́ bạn cũng nhiễm thói phán xét và phán xét ẩu người khác.

Sự phán xét, nhất là phán xét ẩu luôn gây ra tổn thương. Nó không có lợi cho việc chung.

Làm sao để nhận diện ra sự phán xét, phán xét ẩu trong chính ḿnh để học cách loại bỏ nó?

Một ví dụ, hôm trước, tôi đọc một chia sẻ ngắn vài ḍng của một ông bạn, ông bảo ông gặp khó trong việc bóc vỏ tỏi và khi ông làm vỡ kết cấu của nó th́ ông lột vỏ nó dễ hơn. Vừa đọc xong, tôi cười mỉm nghĩ, “Cái ông này, chuyện vậy cũng viết. Tôi đă biết đập dập tép tỏi cho dễ lột vỏ từ hồi bảy tám tuổi. Cả đời ổng không biết làm ǵ mà đến khi già mới biết cách đập dập củ tỏi cho dễ lột?” Ngay lập tức tôi nhận ra trong tiềm thức ḿnh đang phán xét anh ta chỉ v́ anh ta biết một điều trễ hơn ḿnh, vậy thôi. Anh ta có ăn hết của nả ǵ của tôi đâu? Anh ta có tội ǵ? Anh ta có dạy dỗ ǵ tôi đâu? Anh ta chỉ đơn giản là chia sẻ một điều anh ta biết và thậm chí c̣n có ẩn ư phía sau đó về xă hội. Cớ ǵ tôi lại cho ḿnh cái quyền phán xét anh ta dở hơn ḿnh, rằng anh ta là người chả biết làm ǵ? Sao tôi có thể dễ dàng phán xét một người bạn thân quư của ḿnh đến vậy? Để tôi ve vuốt cái tôi bản thân là ít ra tôi cũng giỏi hơn người khác ở một điều ǵ đó? Những suy nghĩ trên diễn ra trong đầu tôi rất nhanh và nó làm cho tôi thấu hiểu, làm cho tôi dừng lại không gơ một cái c̣m trêu chọc phán xét, nếu tôi không tự vấn và ngăn ḿnh, có thể tôi đă mất một người bạn v́ suy nghĩ xấu về họ hoặc nói ra những lời phán xét thô thiển làm cho bạn buồn.

Lại một ví dụ khác, anh chở chị đi đường, ngă xe. Câu đầu tiên hai người nói với nhau là trách, người này đổ thừa tại người kia và phán xét nhau. Cái đau vẫn y nguyên c̣n cộng thêm bực ḿnh và đứa nào trong ḷng cũng đầy hoang mang tự trách sau đó, dù chẳng đứa nào có lỗi. Cái thói phán xét bật ra như một phản xạ tự nhiên để tự bảo vệ ḿnh, dù nó chẳng bảo vệ được ai mà c̣n gây tổn thương cho nhau.

Anh em bạn bè tôi có nhiều người có những đoạn đời đầy đau đớn và họ giữ nhiều bí mật trong ḷng, có người đă từng làm sai, có người từng chịu nhiều tổn thương trong gia đ́nh hoặc trong chiến tranh, có người từng giết ai đó… và họ không thể kể với một ai bởi họ sợ người khác không thể hiểu và cái chính là họ sợ sự phán xét cay nghiệt từ người khác.

Anh trải qua chiến tranh, từng cầm súng bắn giết, từng trả thù tàn bạo khi đồng đội ḿnh bị giết. Nỗi ám ảnh chiến tranh và những việc đă làm thường làm anh bị trầm cảm. Anh không kể với ai v́ biết rằng người ta sẽ không thể hiểu. Tôi nghe, không một câu phán xét, không một suy nghĩ anh xấu xí cần tránh xa, tôi chỉ nghe và khen anh đă vượt qua được thời kỳ khủng hoảng hậu chiến. Ở chiều ngược lại, anh bảo tôi “đừng tự huyễn hoặc ḿnh” chỉ v́ nh́n một bức tranh anh thấy băo tố c̣n tôi th́ thấy b́nh yên. Qua ví dụ này ta thấy, cho dù bạn có thấu hiểu người khác và không phán xét họ th́ họ cũng phán xét bạn không kiểu này th́ kiểu khác không lúc này th́ lúc khác. Và điều đó đến từ vô thức. Cái vô thức không được nhận biết này thường gây tổn thương.



Chúng ta thường khuyên nhau mặc kệ những lời phán xét, phán xét ẩu và thô thiển của người khác. Chúng ta giả bộ là chúng ta mạnh mẽ lắm, bất chấp được những lời phán xét và vẫn giữ được ḿnh. Không có đâu, thưa bạn. Chúng ta là con người với rất nhiều cảm xúc, chúng ta rất mong manh và dễ vỡ, yếu đuối lắm. Cái tư duy đúng phải là nhận ra và thay đổi chính ḿnh, thay đổi người xung quanh, thay đổi xă hội để bớt đi thói xấu chứ không phải là mặc kệ. V́ chúng ta mặc kệ nên bây giờ cho dù chúng ta có vẻ là một cộng đồng nhưng chúng ta chẳng có một sự kết dính nào v́ chúng ta luôn nghi ngờ, lo sợ hoặc đề pḥng nhau. Chúng ta cô đơn hơn bao giờ hết cho dù đang ở giữa đám đông hay trong chính nhà ḿnh.

Tôi đă phải tự học và tự rèn ḿnh rất nhiều để không phán xét. Tôi muốn cuộc sống của ḿnh và những người xung quanh ḿnh dễ chịu hơn. Xa hơn nữa, tôi muốn thay đổi xă hội.

Có một anh chia sẻ trong bài viết của tôi rằng ở đâu, xă hội nào cũng có những người thích phán xét, phán xét ẩu. Đúng. Nhưng, họ nhận ra đó là thói xấu cần sửa và họ cố gắng sửa bằng cả nền giáo dục không phán xét mà tự vấn. Có lần, xem chương tŕnh “America’s Got Talent”, giám khảo Simon tỏ thái độ “Cô này xấu vậy th́ hát không ra ǵ.” Và khi cô hát xong, Simon thẳng thắn, “Trước tiên, tôi xin lỗi bạn v́ tôi đă phán xét bạn…” Đó là thái độ trung thực, tự vấn, thẳng thắn mà tôi muốn có, tôi cố gắng học để có và tôi mong muốn người Việt có bởi tôi biết nó sẽ thay đổi được rất nhiều điều và là một trong những chất gắn kết xă hội cho sự thay đổi lớn hơn. Nếu không chúng ta sẽ chẳng thể làm được việc ǵ lớn v́ mỗi người đều bị tổn thương và dần xa nhau bởi thói phán xét, phán xét ẩu.
florida80_is_offline  
Quay về trang chủ Lên đầu Xuống dưới Lên 3000px Xuống 3000px
 
Page generated in 0.10885 seconds with 10 queries