Ai bảo em là giai nhân
để anh lê gót chinh nhân mỏi mòn
vì câu thệ ước sắt son
đinh ninh tấc dạ anh còn nợ em
nhớ người con gái ao sen* …
từng trang nhạc cũ dưới đèn mở ra
ngày xưa đuổi bướm hái hoa
tiếng cười đấy ắp căn nhà ngoại ô
lung linh bướm trắng mơ hồ
ngoại ô buồn quá! nhớ cô bạn hiền
hai mùa mưa ấy chưa quên
từng đêm không ngủ ưu phiền xanh xao
đường khuya tiếng lá xạc xào
lang thang hạnh phúc* chốn nào cho anh?
thôi ta chấp nhận độc hành
cho dù nắng có mong manh lối về
sài gòn kỷ niệm đam mê
Nửa đêm về sáng bước lê một mình
Lang thang Phú Nhuận Tân Bình
mà ôn cổ tích chuyện tình Trương Chi
chuyện tình yêu thật lâm ly
biết bao giấy bút mà ghi cho vừa
biết bao chuyện nắng chuyện mưa
chuyện thời áo trắng, tôi đưa em về
bài thơ đan áo vô đề
đáp lời sông núi xin thề với nhau
đứng lên kẻ trước người sau
phải lên tiếng để giặc tàu biết ta
từng lời anh gọi thiết tha
“gia tài của nó” cũng là của chung
của chung Con cháu Tiên Rồng
một non sông một Con đường Việt Nam
ngời ngời hào khí Non Lam
Việt Nam anh dũng nào cam đớn hèn
Cảo thơm lần dở trước đèn
tiền nhân nổi lửa đấu tranh bao lần
quê hương tổ quốc đang cần
hãy đem nét đẹp thiên thần mà dâng
lau giòng nước mắt quê hương
thấm loang trên bốn ngả đường quê ta*
để từ nay mỗi lời ca
sẽ cho ta biết tình là sợi tơ
và từ nay mỗi câu thơ
là câu tưởng niệm người xưa Anh Bằng
dù nay người đã thong dong
vẫn luôn khắc khỏai nỗi lòng người đi
dù nay đã khép làn mi
khúc thuỵ du vẫn còn ghi những lời
lời ta muốn ngỏ với đời
khi ta ra khỏi cõi người điêu ngoa
sáu trăm khúc hát bài ca
mấy trăm câu chuyện thiết tha tình người
|