Quote:
“Ở nhà cứ tưởng sang Tây màu hồng”, cô Bùi Thị Nhung viết trên Facebook cá nhân hôm 20/9, năm ngày sau khi tới Đức. “Sang rồi mới biết toàn là màu đen”.
|
"Ở nhà cứ tưởng sang Tây màu hồng
Sang rồi mới biết toàn là màu đen"
Cũng tội nghiệp.
Nhưng rất nhiều người cũng giống cô, không hiểu rằng Tây thì chẳng hồng cũng chẳng đen.
Mà tùy thuộc rất nặng vào tình cảnh của mình, đâm đầu vô một chốn nào đó bằng tờ giấy thông hành màu gì mà thôi.
Trốn đi chui ở lậu không giấy tờ ở xứ lạ cốt chỉ để làm lao nô rẻ mạt, thì muốn nó màu gì bây giờ? Phải như đi du lịch du học thì còn đỡ, hoặc là dân immigrant hợp pháp thì còn có cơ may ráng sức để tô màu cho cuộc sống mà mình còn có chút "control".
Đàng này chỉ tổ nạp thịt cho đám trồng cần sa, lang bạt bị chúng bắt sao chịu vậy. Trốn vô xe qua con đường buôn lậu nô lệ của Trung Cộng, xe dù có đến đích thì cũng lùa khách ra cho vô ổ chuột đen tối chứ không phải đưa vô khách sạn rèm cửa sổ màu hồng.
Cái chuyện "đen thui không thấy ánh đèn" bắt đầu từ xưa rồi:
"Nghe tuyên truyền cứ tưởng Đảng màu hồng
Giải phóng rồi mới biết toàn là màu đen"
Từ cái nguồn đen đủi đó mở ra, mới phải ráng chui nhủi tứ phương cầu thực lẫn cầu may đi tìm màu khác, từ đó trở đi hên xui ai nấy mỗi số phần.