|
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,181 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Chỉ là “người đàn bà tiện nghi”
Em có chung sống với một người, anh ấy ly dị vợ đã bốn năm. Tuy em và anh ấy chưa có hôn lễ chính thức nhưng cả hai gia đình đều biết. Em và anh ấy đã sống với nhau như vợ chồng từ 2 năm nay. Hiện tại em không biết cuộc sống của mình bây giờ có phải là một gia đình không nữa? Anh ấy thì lúc nào cũng vậy ngoài giờ làm thì không bao giờ anh ấy về nhà vời em hết mà chỉ vùi đầu vào những chầu nhậu cho đến 1,2 giờ khuya hoặc cho đến khi nào em gọi điện thoại thì anh ấy mới chịu về (mà có khi cũng không có về liền nữa).
Em đã một lần vấp ngã trong tình yêu nên khi đến với anh ấy, em nghĩ là anh ấy đã một lần mất mát tình cảm như vậy thì sẽ tôn trọng những gì mà em đã dành cho anh ấy nhưng dường như em không là một người con gái may mắn. Hạnh phúc đã không đến với em! Đối với gia đình, anh ấy thực sự làm tròn trách nhiệm một người cột trụ trong gia đình (em không phải bận lòng lo về tài chánh trong gia đình vì lương anh ấy cao lắm) em có được ngày hôm nay hoàn toàn là do anh ấy đem đến cho em nhưng em không biết mình có phải là một đứa con gái mơ mộng hão huyền không?
Từ ngày quen nhau cho tới bây giờ chưa bao giờ anh ấy tặng quà cho em hết, mặc dù anh ấy sắm cho em đầy đủ mọi thứ không thua kém một ai nhưng sao trong lòng em vẫn không vui chút nào! Có phải là em đòi hỏi quá cao không thưa chị? Có lần vì em la con anh ấy (à em quên chưa nói là anh ấy đã có 3 đứa con với người vợ trước và cũng chính vì điều này mà em lấy anh, vì em bị u nang buồng trứng nên việc sinh nở đối với em rất khó) vì nó không chịu học bài, đến khi anh ấy biết, anh không chịu hỏi câu nào đã tát em đến sưng luôn cả xương sống mũi. Em đã quyết định chia tay anh ấy nhưng khi anh ấy lại khóc và xin lỗi em thì em lại xiêu lòng và tiếp tục ở với anh cho đến ngày hôm nay.
Nhưng chị ơi! Nhìn vào cuộc sống của em bây giờ nhiều người nói em sung sướng lắm, vì tụi em mới mua nhà ra riêng. Nhưng khi một mình trong chính căn nhà của mình em lại cảm thấy cô đơn và buồn chán lắm, cũng may là em có Internet nếu không chắc em chết mất, từ nhỏ khi ba mẹ em ly dị em đã phải sống một mình với bà ngoại và cậu dì, không có tình thương của cha mẹ, một mình phải tự lo cho mấy đứa em, làm tất cả mọi thứ, nhưng em vẫn ngước mặt nhìn đời vì em hãnh diện là mình chưa bao giờ làm bất cứ điều gì trái với lương tâm, pháp luật hết.
Có nhiều lúc em muốn bỏ đi thật xa để quên hết mọi thứ, nhưng tất cả mọi người kể cả gia đình em cũng khuyên em là đừng nên thay đổi, ai cũng nói là kiếm một người chồng biết kiếm ra tiền như anh ấy không phải là dễ nhưng chị ơi mọi người không hiểu em! Em không cần tiền vì bản thân em vẫn làm được ra tiền để sinh sống kia mà! Em chỉ cần một người chồng thực sự hiểu em sống vời em bằng tấm lòng chứ không phải bề ngoài, bây giờ là lúc em chán nản nhất trong cuộc sống không có định hướng để sống nữa em cảm thấy mình sống trên đời này thật vô nghĩa cuộc sống nhàm chán, em bối rối quá hy vọng chị cho em một lời khuyên để em còn ý chí mà sống. Em đã 24 tuổi rồi không còn nhỏ nữa nhưng cũng không phải là quá lớn để tìm một cuộc sống khác cho riêng mình phải không chị? Em không thể tìm an ủi ở gia đình vì gia đình em hầu hết đều không muốn em từ bỏ cuộc sống đầy đủ như bây giờ kể cả mẹ em nữa nhưng các người ấy không biết là em đang sống với ngục tù của cuộc sống vật chất đó. Những gì có thể nói em đã nói ra với chị mong chị cho em một lời khuyên. Em chân thành cảm ơn chị.
N. M. – San Jose
Đáp:
Chị đọc thư em rất kỹ, lòng ngậm ngùi thương cảm cho hoàn cảnh của em. Chị sẽ không giúp được gì, nếu em không đủ can đảm để nhìn vào thực tế và đứng thẳng lên tự xây dựng cuộc đời, một cuộc đời phải có sự nồng nàn của yêu đương và sống cho ra sống.
Trước hết, hãy nói về “anh ấy” của em.
Với một cái nhìn toàn bộ những sự kiện:
“… ngoài giờ làm thì không bao giờ anh ấy về nhà vời em hết mà chỉ vùi đầu vào những chầu nhậu cho đến 1,2 giờ khuya hoặc cho đến khi nào em gọi điện thoại thì anh ấy mới chịu về (mà có khi cũng không có về liền nữa).”
…”Từ ngày quen nhau cho tới bây giờ chưa bao giờ anh ấy tặng quà cho em hết,…”
…“vì em la con anh ấy (à em quên chưa nói là anh ấy đã có 3 đứa con với người vợ trước và cũng chính vì điều này mà em lấy anh, vì em bị u nang buồng trứng nên việc sinh nở đối với em rất khó) vì nó không chịu học bài, đến khi anh ấy biết, anh không chịu hỏi câu nào đã tát em đến sưng luôn cả xương sống mũi.”…
… thì chị có cảm tưởng là anh ấy không yêu em, không những thế, anh ấy đang có những mối ân hận trong lòng đối với việc chia tay với người vợ cũ, xuyên qua sự kiện em vì một động cơ chính đáng là chuyện học của con anh ta mà la mắng chúng nó, – tuy có thể là không đúng ý anh ấy, – nhưng cũng không thể vì chuyện nhỏ đó mà đã đánh em nặng tay, rồi sau lại khóc lóc xin lỗi. Đó không phải là cung cách xử thế của những người quân bình, mà là phản ứng của người có mặc cảm trong lòng, có thể là mặc cảm với sự vợ chồng bỏ nhau, để cho đàn con đến nỗi bơ vơ, mất mẹ, hoặc là, hơn thế nữa, anh ta đang bị sự hối tiếc giày vò vì chuyện bỏ vợ
|