“Ta đi đây, bộ long bào này thật xứng với ta.”
Nói xong ông quay lại một lần nữa trước gương như chỉnh đốn lại trang phục trước khi đi ra. Hai quan hầu có nhiệm vụ nâng tà áo làm bộ như đang nâng trên cái gì đó, họ đi cách vua chừng một sải tay. Không ai dám biểu lộ ra mặt là họ không thấy gì hết.
Ông vua khoan thai bước trên tấm thảm đỏ trải dọc theo con đường phố chính của thủ đô, tiến tới sân rồng giữa hai hàng lọng rực rỡ màu sắc. Dân chúng tụ tập hai bên dãy phố đồng reo lên:
“Vạn tuế, Hoàng thượng mặc bộ long bào đẹp quá.”
Không ai thú nhận rằng mình không thấy gì, vì họ sợ kẻ khác đánh giá mình là thằng ngu. Chưa có lần nào trong đời, hoàng đế mặc một bộ triều phục được dân chúng khen ngơi đến như vậy.
Bỗng, trong đám dân chúng chen chúc bên đường, có một đứa trẻ con chợt thốt lên:
“Hoàng thượng chẳng mặc áo quần gì cả!”
Người ta được dịp, thì thầm chuyền tai nhau điều đứa bé vừa phát giác:
“Ông vua ở truồng, chúng bay ơi.”
Hoàng đế ngớ người ra, và ông chợt hiểu ra lẽ. Nhưng ông nghĩ:
“Phải tiếp tục cuộc lễ cho hoàn tất để giữ thể giá.”
Ông cố gắng giữ bình tĩnh, tiếp tục khoan thai bước đi trong lúc hai quan hầu vẫn bước theo sau, bốn bàn tay đưa ra trong không khí như đang nâng đỡ một thứ vô hình.
Phỏng theo“The Emperor’s New Clothes”.
|