|
R11 Tuyệt Thế Thiên Hạ
Join Date: Aug 2007
Posts: 113,793
Thanks: 7,446
Thanked 47,181 Times in 13,137 Posts
Mentioned: 1 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 511 Post(s)
Rep Power: 162
|
Thằng con nói:
- Như thế tức là không được lâu bền. Thế thì con cũng không học.
Ông thầy lại nói:
- Thế ta dạy mi cách kiếm tiền trong môn chữ “khấu” nhé?
Thằng con hỏi:
- Kiếm tiền trong môn chữ “khấu” là như thế nào?
Ông thầy nói:
- Môn chữ “khấu” là chặn đường ăn cướp, xông vào nhà người ta mà cướp. Tuỳ theo thời thế, có lúc một mình, có lúc kết thành băng đảng… Cướp của người khác, cướp lẫn của nhau. Miễn sao luyện đến mức lòng tham ngùn ngụt, cứ thấy tiền là sát khí nổi lên, chân tay ngứa ngáy, mắt mũi tối sầm. Bảo không nghe thì đè cổ dí dao, quyết giành cho bằng được. Cái mình cần đoạt mới là quan trọng, mạng người chẳng nghĩa lý gì…
Thằng con bắt đầu cảm thấy hứng thú. Bèn hỏi:
- Như thế có làm giàu được không?
Ông thầy bảo:
- Có thể làm giàu trong chốc lát. Nhưng cũng chẳng khác gì tậu quỷ về nuôi.
Thằng con thấy ông thầy cứ dùng mãi cái lối nói xa xôi. Bèn sốt ruột ngắt lời:
- Thế nào là tậu quỷ về nuôi?
Ông thầy bảo:
- Quỷ là cái giống có thể bắt linh hồn mình đem đày xuống địa ngục bất cứ lúc nào. Vậy mà đem nó về nuôi ở trong nhà thì khác gì rước họa vào thân. Huống chi cướp của người ta, giết hại người ta thì dẫu lúc sống, người ta có thể chưa biết. Nhưng việc đâu còn đó, chứng cớ rõ ràng. Lúc chết, người ta tất hoá thành quỷ để báo thù, báo thù đời này không được, lại truyền sang đời sau… báo đến bao giờ kì được mới thôi. Vậy thì có giàu mấy cũng không yên ổn được.
Thằng con nghe nói mà rùng mình rợn xương sống. Bèn hỏi:
- Thế có cách nào ăn cướp mà không để lại chứng cớ rõ ràng không?
Ông thầy nói:
- Có. Cách ấy gọi là làm tiền trong môn chữ “lộc”.
Thằng con vội vàng hỏi:
- Làm tiền trong môn chữ “lộc” là như thế nào?
Ông thầy nói:
- Làm tiền trong môn chữ “lộc” là dối trá để được leo cao, bợ đỡ để được thăng chức. Thăng rồi lại thăng nữa, thăng mãi không ngừng. Muốn thế phải kết bè kết cánh, lừa dưới lừa trên, lừa cả quỉ thần, thiên hạ lưu manh thu về một mối. Bề ngoài thì nhũn nhặn như đầy tớ. Bên trong thì quyền to như ông chủ… Cho tới khi nhất hô bá ứng, triết lý sẵn sàng… là có thể tranh cướp bổng lộc, giành giật địa bàn, bạ đâu “ăn” đấy… Phải phấn đấu không biết mệt mỏi để đạt đến cảnh giới tối thượng. Ấy là tự cho mình cái quyền đặt ra luật lệ, biến hoá tuỳ thời, quyền ăn, quyền nói, quyền trói, quyền cởi… nhất nhất đều ở trong tay mình. Bấy giờ thì có thể “ăn” bất cứ cái gì, của bất cứ ai. Từ việc hớt “lộc” của đám quan chức dưới quyền, đến việc nẫng váy của lũ thứ dân… tất cả đều là những việc thường ngày, đơn giản, không để lại chứng cớ gì. Kinh điển gọi cái đó là: “lộc lai tuỳ tâm” (lộc đến tuỳ theo lòng (tham) của mình).
Thằng con nghe quả thấy hấp dẫn mê ly. Bèn nói:
- Vậy muôn vạn lần xin thầy dạy cho con cách kiếm tiền trong môn chữ “lộc” ấy. Con không muốn học theo cách nào khác.
Ông thầy trầm ngâm một lát rồi bảo:
- Cách này ta không dạy được.
Thằng con hỏi:
- Tại sao lại không dạy được?
Ông thầy bảo:
- Môn chữ “lộc” này là một môn làm tiền thượng đẳng cao siêu, đến quỉ thần cũng không sao lường được, huống hồ là con người. Nó là thứ độc quyền trong tay một nhóm những kẻ lưu manh ưu tú, có tài thản nhiên dối trá, biến trắng thành đen. Họ tự đẻ ra luật pháp, ngồi xổm trên luật pháp, nhất cử nhất động đều nhân danh “nhân dân” để ăn cướp của chính nhân dân. Ta không đủ trình độ dạy ngươi. Nhưng ta biết trên đời này, khối kẻ có thừa cái trình độ ấy. Ngươi tới xứ này, có thấy gì lạ không? Thấy dân chúng toàn đóng khố phải không? Thì ngay đến cả ta nay cũng chỉ còn mỗi manh khố rách, huống hồ là lũ dân ngu. Chính vì bị những kẻ làm tiền trong môn chữ “lộc” kia nó lột sạch cho nên mới ra nông nỗi ấy đấy. Những người khố rách chúng ta biết mọi cách kiếm tiền. Chỉ duy có cái môn chữ “lộc” ấy là không được phép biết đến mà thôi…
Thằng con bấy giờ mới hiểu, rằng tại sao dân đen xứ này toàn phải đóng khố. Lại có ông thầy giỏi lý luận về các cách kiếm tiền như thế mà cũng chỉ còn độc manh khố rách trên người. Lại cứ tưởng lầm xứ này hoặc không biết dệt vải, hoặc đóng khố là tập quán xưa nay… Té ra chỉ tại những kẻ làm tiền trong môn chữ “lộc” kia gây ra cả. Thế thì trong ba trăm sáu mươi cách làm tiền, đúng là chỉ có cái môn chữ “lộc” kia mới quả thật đã đạt đến chỗ kinh người
|