Giấc Ngủ. Truyện ngắn Duy Thanh
01
Sep
2018
1 Comment
by Hư Vô in Tuyển Văn Tags: short story, Truyện ngắn
4 Votes
Duy Thanh
Giấc Ngủ
À mày lại c̣n chối hả? im miệng hả? Thằng nào nó ngủ với mày th́ phải khai ra, cái bụng mày nó chương phềnh ra thế kia th́ c̣n giấu vào đâu hở con mụ ranh. Mày định làm xấu mặt cả làng này hay sao? Nói ngay để tao bỏ tù nó. Phép tắc luân lư ở đây đâu có đốn mạt như thế bao giờ? Mày làm bêu mặt chúng tao. Rồi mai đây báo chí đăng rầm cái tin khốn nạn này th́ thể thống làng này c̣n ra cái ǵ hở… hở?
Y hồng hộc chỉ vào mặt tôi mà mắng như tát nước. Phải, tôi chửa hoang. Con mụ Tư thọt này chửa hoang đây, đứa nào làm ǵ th́ làm, tôi hét to trong bụng tôi như vậy. Nếu tôi mà đứng được dậy th́ thách y chửi tôi đấy. Tôi sẽ chồm lên mà xé tan cái mặt y ra, chứ tôi sợ ǵ cái mặt thịt ngồng ngộng bộ râu cá trê đáng ghét.
Y quay ra như phân vua với mọi người: Tiên nhân nó chứ, cái mặt nó cứ lầm ĺ như thế kia th́ làm sao mà khảo được. Cái thá mày th́ gọi là cho lên máy chém. Y lại xổ vào tôi mà thét: Gan, gan hở? ông thời bóp chết như ngoé. Tôi giơ tay chùi những tia nước bọt ph́ cả vào mặt. Nơi tay áo vải nâu đă bạc phếch, sờm ra và có mùi khăn khẳn. Ánh nắng chói làm tôi bật hắt hơi. Tức th́ y lùi lại dang tay tát tôi đánh bốp kèm theo một câu chửi thật bẩn. Mấy mụ đàn bà ở bên ngoài cười rộ v́ thấy tôi hực lên rồi vật đầu vào vách. Nhưng họ lại im ngay. Một không khí lo ngại trùm trong căn nhà họp của xóm. Trong đám đông có người nói to:
– Thôi đi ông Xă, nó đă không khai th́ khảo măi cũng vô ích, nhất là chị ta cũng đương bụng mang dạ chửa.
Một giọng khác phản đối:
– Sao lại không, phải bắt nó khai chứ c̣n thế nào. Cứ đánh bỏ mẹ th́ thế nào nó cũng phải nói. Thế mà mấy tháng nay cứ tưởng chị chàng bị báng hay bệnh ǵ. Đến bây giờ nó chềnh ềnh như cái trống mới thấy nhé.
Lăo Xă trưởng được thể quay lại doạ tôi:
– Mày mà không khai th́ c̣n là khổ, con ạ.
Giọng y ngọt hơn: Ờ th́ cứ nói xem thằng nào, rồi tao bắt nó phải lấy mày. Chứ không biết ai th́ cứ gọi là tức hộc máu.
Y hoa tay một ṿng rồi nói với đám người xung quanh:
– Tôi nói thế có phải không các ông các bà?
– Kể cũng tức thật đấy, nhưng chị ta cứ không chịu nói là ai th́ làm thế nào. Hay là cứ để cho chị ấy đẻ đi đă rồi trông đứa bé nó giống ai th́ nó sờ sờ ra chứ c̣n ǵ nữa.
Một giọng nữa tiếp:
– Ấy chết không được, sợ cứ trông rồi đoán tầm bậy th́ lại khốn khổ nhiều anh.
Mấy cô gái làng thấy câu nói lư thú bấm nhau cười cung cúc.
|