Lần này tao mang hai bao ngô giống. Tao không bán nữa. Mày mang về đi mà trồng. Phiên chợ sau tao gửi phân bón vào cho.
- ...
- Đến kỳ ngô ra bắp tao bảo mày cách đặt bẫy. Tao có bài thuốc, bẫy sập là lợn rừng ngấm thuốc không chạy được đâu. Tao sẽ cho mày. Nếu nhím sập bẫy, mày bắt nguyên cả con mang ra chợ. Có người mua ngay. Ba cái dạ dày nhím sống là đổi được một con lợn giống to.
- ...
- Mày không được lười. Mày đói thì tao kệ mày nhưng vợ mày thiếu thóc thiếu ngô là tao đánh mày đấy.
- ...
- Thằng Xín Thau kia, mày có phải là thằng đàn ông hay không?
Nhìn hai gã đàn ông gục đầu vào nhau rưng rức khóc trên hai bát rượu đã cạn khô, tôi thấy thật là khó tả. Nhìn sang người đàn bà lẳng lặng ngồi bên, tôi không đọc được những ý nghĩ gì đang ẩn hiện trong đầu cô ta. Phải chăng là vừa hạnh phúc vừa tủi thân, phải chăng là vừa ái ngại vừa thương xót cho cả hai gã đàn ông của cô.
Rất lâu về sau, một lần tôi đem câu chuyện này kể cho vợ tôi nghe. Vợ tôi thở dài, cầm cái điều khiển tắt phụt màn hình vô tuyến đang lải nhải vô duyên và bâng quơ nói: “Đàn ông như thế mới là đàn ông”.
Nghe vợ nói thế bỗng tôi tự hỏi đàn ông dưới xuôi chúng ta ngày nay vênh vênh váo váo vì sự “văn minh” mà mình tự khoác cho mình, hãnh diện với những ô tô đời mới, với những biệt thự đắt tiền của mình, những gã đàn ông như thế có biết đích thực thế nào mới đáng được gọi là thằng đàn ông.
Vợ tôi bảo là “đàn ông như thế mới là đàn ông”, tôi hiểu cô ấy muốn nói cô ấy ngưỡng mộ những người đàn ông như thế chứ không phải là cái loại văn minh, tốt mã nhưng mà chứa đầy chất “xăng pha nhớt” như là bọn tôi.
Tôi hiểu ra là những thứ tiện nghi quanh tôi đang gặm nhấm dần biết bao nhiêu là những điều tốt đẹp sẵn có trong tôi mà nay chỉ tìm thấy được ở những vùng sâu vùng xa hẻo lánh nơi còn giữ được đời sống nguyên sơ.
|