GIÁNG SINH TRONG SINH HOẠT
QL.VNCH
....
Những ngày tháng đầu tiên nơi “Thao trường đổ mồ hôi, Chiến trường bớt đổ máu”; lần đầu tiên khoác chiến y, trở thành người Chiến Sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, để làm tṛn trách nhiệm: đem sinh mạng của chính ḿnh, để bảo vệ non sông.
Từ những năm tháng ấy, gót chân người chiến sĩ cộng hoà đă lưu dấu trên khắp Bốn Vùng Chiến Thuật, mà có khi cả năm, các anh không được một lần về phép, để sum họp cùng người thân bên mái ấm gia đ́nh. Cho đến khi những đám mây đen vần vũ trên khắp đầu non, và những ngọn gió Đông giá buốt xoáy vào những chốn rừng sâu, ở các đơn vị nơi biên pḥng giới tuyến, th́ các anh bỗng nhớ đến rằng: Mùa Vọng và Giáng Sinh lại trở về giữa chốn núi rừng hoang lạnh, thế rồi, với những đôi tay khéo léo như một nghệ nhân của các anh - các chị - các cô Chiến Sĩ Tâm Lư Chiến của đơn vị, đă gom góp những tấm cạt-tông, những tờ giấy xi-măng được tách ra, những cọng cỏ, rơm khô, những nắm đất sét mềm mại vàng nâu, những viên đá, viên sỏi… những cục nhựa đặc biệt mềm và dẻo của loại cây Sưng (sâng) có một mầu vàng trong suốt… và để có những sắc mầu trang trí cho Hang Đá, th́ các anh đă lấy mầu vàng từ cốt nước của loại lá Dung, mầu đỏ từ cốt nước của thân cây Vang ở ven rừng… rồi pha thêm thành nhiều mầu khác, sau đó, đem trộn lẫn với một chất keo chiết từ lá khoai lang, cộng thêm với những nhánh Thạch Thảo, thế là đă đủ, để các anh-các chị-các cô Chiến Sĩ Tâm Lư Chiến cứ vừa hát vừa biến tất cả thành những chiếc Hang Đá thật tự nhiên, tái hiện một Hang Bê-Lem của từ ngh́n năm trước, và được đem đặt ở một nơi trang trọng nhất của đơn vị, có nơi là một Pḥng Văn Khang; để đêm về người Chiến Sĩ quỳ bên máng cỏ, hoặc ở một nơi nào đó của đơn vị và cất tiếng hát giữa đêm thâu bài: Đêm Nguyện Cầu với những lời như bài Kinh Nguyện thiết tha:
“…. Thượng Đế hỡi … có thấu cho người dân hiền, v́ đất nước đang c̣n ưu phiền, c̣n tiếng khóc đi vào đêm trường triền miên… Thượng Đế hỡi … Quê Hương non nước tôi ai gây hận thù, tội t́nh, nhà Việt Nam yêu dấu ơi! Bao giờ thanh b́nh… Thượng Đế hỡi! Thượng Đế hỡi … Quê Hương non nước tôi ai gây hận thù, tội t́nh, nhà Việt Nam yêu dấu ơi! Bao giờ thanh b́nh…”
Trở về với những Đêm Giáng Sinh vào một thời chinh chiến đă xa, giờ đây các anh Chiến sĩ Việt Nam Cộng Ḥa, có người đă vĩnh viễn đi vào ḷng đất mẹ: “Những người chiến sĩ cũ, Hồn ở đâu bây giờ ?!”. Ôi! ai đă từng chứng kiến h́nh ảnh của những người thương phế binh đă từng bị Bắc cộng xua đuổi ra khỏi các Quân Y Viện vào ngày 30.4.1975, trong lúc những vết thương trên thân thể của các anh vẫn c̣n rỉ máu! C̣n nỗi bi thương, thê thảm, c̣n niềm đau đớn, xót xa nào có thể sánh bằng!!! Riêng những người may mắn hơn, nhưng đang phải sống đời tỵ nạn cộng sản ở khắp nơi trên thế giới, th́ làm sao có thể quên đi một thời cùng đồng đội cận kề với sự tử-sinh; những Đêm Giáng Sinh không trăng sao, run rẩy v́ giá buốt dưới những chiến hào giữa núi rừng xa thẳm, sương phủ mờ, che kín cả tầm mắt, ngước nh́n bầu Trời cao, chỉ thấy một mầu đen tối, tang tóc, thê lương! Người Chiến Sĩ bỗng nhớ đến Cha-Mẹ già, em thơ, những người thân, và nhớ đến người vợ, người yêu của ḿnh có lẽ cũng đang nhớ đến ḿnh qua những lời thống thiết của Lá Thư Trần Thế:
"… Đêm nay Ngôi Hai Trời xuống, Ánh sao lung linh muôn mầu, Con tưởng hỏa châu soi tuyến đầu… Đêm nay Người xuống đời, Xin đem nguồn vui tới, Những đôi môi lạnh đă lâu không cười.”
hoặc
“…. Thượng Đế hỡi … có thấu cho người dân hiền, v́ đất nước đang c̣n ưu phiền, c̣n tiếng khóc đi vào đêm trường triền miên… Thượng Đế hỡi … Quê Hương non nước tôi ai gây hận thù, tội t́nh, nhà Việt Nam yêu dấu ơi! Bao giờ thanh b́nh… Thượng Đế hỡi! Thượng Đế hỡi … Quê Hương non nước tôi ai gây hận thù, tội t́nh, nhà Việt Nam yêu dấu ơi!....
Bao giờ thanh b́nh…”
trích
kakihtd