R1 Thường Dân
Join Date: Nov 2017
Posts: 27
Thanks: 6
Thanked 22 Times in 12 Posts
Mentioned: 0 Post(s)
Tagged: 0 Thread(s)
Quoted: 2 Post(s)
Rep Power: 8
|
Anh nhóc này thuộc loại không có chí tiến thủ đây (nickel mind), thêm tầm nh́n thiển cận, nên chỉ nh́n trước mắt (5 yards, nói theo kiểu Trump là 'local'), mà không biết nh́n tổng thể, chiều sâu, luật pháp, dân trí, giáo dục, chính trị, kinh tế. Ở VN, chắc cũng tầm học trung b́nh khá, không có ước mơ chính đáng, chỉ thích "sướng" thích hưởng, theo kiểu làm ít mà thích hưởng nhiều.
Chắc chắc đa số, người Việt ḿnh ai cũng vậy, đều qua những ngày ở share pḥng, làm chợ, làm nhà hàng, làm cây xăng, làm hăng điện tử, vừa học full-time lẫn phải làm full-time. Tốt nghiệp, ra trường đi làm, mua nhà cửa, lấy vợ, sinh con, thất nghiệp, rồi lại bươn chải t́m việc.
Đa số, hiểu rơ biết sống, không có ai có lối suy nghĩ nhận xét nơi cưu mang ḿnh, cho tiền hổ trợ ḿnh đi học những lúc nghèo khó trong khi ở VN không bao giờ có những việc chính phủ cho tiền sinh viên đi học, cho dorm ở, cho tiền mua sách vỡ, cho mượn thêm tiền trong lúc đi học mà không tính tiền lời.
Dù là có lúc thất nghiệp, dù ít dù nhiều, cũng vẫn c̣n được lảnh chút ít, người già, nghèo bịnh tật th́ được trợ cấp tiền già, y tế bảo hiểm. Người nghèo thật sự, single mom không nuôi nổi con cái th́ được tiền trợ cấp con nhỏ, được tiền cho mướn nhà section 8. Con cái họ mai này được thoải mái nhận vào những Đại Học cộng đồng mà không cần phải đóng tiền học, tiền ăn, tiền ở.
Người tàn tật, già cả neo đơn không người thân con cái, th́ không đến nổi phải lết ngoài đường, ḅ sắp ḅ ngửa ở mấy tiệm ăn, bến xe... xin chút ít tiền lẻ, cơm thừa canh cặn sống qua ngày như thực tại ở VN.
Thanh niên trai tráng khỏe mạnh th́ nên tận dụng cơ hội ăn học tới nơi tới chốn. Nếu cuộc sống hôm nay chưa vừa ư, gia đ́nh lại không khá giả, không business, ở VN là xem như done! Ở Mỹ, nên phải tận dụng cơ hội lúc low income để đi học, chính phủ sẽ hoàn toàn hổ trợ, miễn là học tới nơi tới chốn. Muốn học đến đâu th́ học, kỷ sư, luật sư, bác sĩ, bất kể ngành nghề ǵ. Học - là 1 cách đầu tư investment khôn ngoan nhất măi măi sẽ chẳng bao giờ bị lỗ. Mua stock gặp lúc tiền lời lên như mẫy hôm nay, trade war, có khi mất cả ch́ lẫn chài. Mở business gặp lúc kinh tế khó khăn có lúc phải châm thêm tiền vào, có khi đứt cả vốn phải khai phá sản.
Chỉ có học là đảm bảo nhất. Nếu như sợ mai này lớn tuổi thất nghiệp như các ngành nghề kỷ thuật bị nhanh đào thải, th́ nên học về medical. Nếu có sức học được tới bác sĩ th́ học, nếu không nội cái ngành nursing cũng dư mua nhà, sắm cửa nuôi gia đ́nh và đủ sống rồi, mà ít lo bị thất nghiệp laid-off. Hiếm hoi lắm lâu lâu mới nghe 1 bv đóng cửa sa thải nhân viên y tế. Nhưng họ t́m lại job rất nhanh v́ đâu đâu cũng cần cả. Thêm nữa, ngành y tế fair hơn cả các vị kỷ sư, làm lương năm chẳng được trả thêm đồng nào dù có làm 24 giờ 7 ngày đi nữa. Medical th́ khác. Dù lảnh lương năm, nhưng chỉ làm theo giờ theo ca. Yêu cầu làm thêm là phải được lảnh thêm tiền.
C̣n cả trăm cả ngh́n ngành nghề khác vẫn kiếm tiền hơn cả kỷ sư, y tá mà không cần phải cực khổ để tạo dựng tấm bằng đại học, nếu chịu siêng chịu khó.
Về xây dựng constructor, có chút ít vốn để dành th́ có thể sắm 1 chiếc xe cũ đi giặt thảm, gắn cửa sổ shutters, không vốn th́ có thể xin vào học college cộng đồng lấy certificates về: điện lạnh AC/HVAC, hard-wood floor, foundation, mason install đá/gạch xây nhà cửa, framing, điện, heat, plumbing,.... 1 ngày thợ tay nghề khá hiện giờ có thể được trả ít nhất $200-$300/ngày như mấy anh Mễ giỏi chẳng hạn, trong khi họ c̣n chẳng nói được chút tiếng Anh nào --> Quan trọng là KHÔNG LÀM BIẾNG.
Nghề "sang" hơn chút nữa th́ học realtor, thuế (CPA), loan officer, lazer tech cho các bv, network IT, net admin (chỉ cần certificates như CCNA, CCIE -> CCNA có thể được trả $50K - $80K mỗi năm, có thể học online, học ở nhà hoặc vào các trung tâm dạy nghề mở đầy khắp tiểu bang). Không có tiền đóng tiền học, low income, vẫn có thể xin fee waiver từ chính phủ hổ trợ học phí.
Nếu kể ra cho đủ th́ không bao giờ hết. Sơ sơ những ǵ ḿnh liệt ra ở trên, không biết đến bao giờ, 10 năm, 20 năm, 50 năm, thậm chí cả 100 năm nữa... đất nước Việt Nam "Cộng Ḥa XHCH" ḿnh bao giờ mới có đây. Nội việc đơn giản như luật về địa ốc cũng chẳng có luật ǵ. Xây nhà bao nhiêu năm như CS Mỹ Linh vậy mà bây giờ lo bị dỡ v́ "không có giấy phép." Chuyện đó ở Mỹ th́ thật buồn cười. Không bao giờ có chuyện cái nhà xây lên mà không có giấy phép, lại được xây đâu. Đă xây rồi, chắc chắn giấy tờ đầy đủ từ county, bao nhiêu lần tới kiểm tra check đủ thứ trong quá tŕnh xây, từ đầu cho tới cuối. Không bao giờ có những chuyện buồn cười như vậy. Realtor, agent môi giới nhà cửa, không bao giờ có chuyện bị khách hàng, hay realtor khác giựt khách, đi cửa sau mất tiền huê hồng commission. Làm như vậy sẽ bị thưa ra ṭa, trả tiền lại, rồi c̣n phải hầu ṭa.
Lại càng không có những chuyện vô duyên như mấy hôm nay ở Cần Thơ, cầm $100 đô ra cửa hàng đổi. Tiền th́ bị tịch thu, bị phạt, chủ cửa hàng th́ bị... công an nhảy vào bắt bở, tịch thu "hiện vật, hiện kim". Làm luật bậy bạ kiểu này, th́ chú nhỏ ơi, chú xem khắp nước Mỹ ở đâu có chuyện tào lao như vậy.
Nếu ra nhà hàng, cửa hàng, costco, HEB, Walmart, chợ, tiệm ăn, ăn nhằm đồ trúng độc thực phẩm, là xem như nhà hàng chợ đó phải lảnh trách nhiệm đầy đủ. Nhẹ th́ đền tiền bảo hiểm thuốc men, thêm tiền thiệt hại sức khỏe, mất income, nặng th́ phải recall toàn bộ vật thực đó, ra ṭa. Ở VN, th́ gặp chuyện như vậy, ăn xong rồi bị đau bụng, té xỉu, th́ chỉ có ... chửi lộn, có khi c̣n bị phang lại bể đầu sứt trán, "tức th́... ăn c.. ứ..t tao trừ." Vậy đó, chỉ có made-in VN. Nếu nói ở Mỹ không có, th́ đúng là không có hàng tá chuyện đặc hiệu chỉ có ở VN.
Nước Mỹ là nước có luật lệ hẳn hoi. Không chỉ luật nước, luật hành chánh, c̣n cả 1 rừng luật để bảo vệ người tiêu dùng, chi li bao trùm tất cả mọi ngành nghề từ nhà hàng, cắt tóc, tiệm nail, xây sửa nhà cửa, trường học th́ thầy cô vớ vẩn đụng vào học sinh, làm bậy làm bạ là chết chắc. Dĩ nhiên đâu đâu cũng có người xấu, nhưng luật pháp không bao che, không hối lộ, không có chuyện vượt đèn đỏ, chạy trái chiều móc gói thuốc, kẹp bao thơ đưa công an, hải quan kiểu công khai khi vào cửa khẩu.
Những chuyện như vậy - khi nào Việt Nam mới hết, và cũng chẳng bao giờ t́m thấy ở Mỹ.
Cháu bé mới qua đó, hăy mở rộng tầm nh́n, nh́n rộng 1 chút, nh́n thêm 1 chút, tổng thể 1 chút, có kiến thức t́m hiểu kỹ nh́n chi li vào luật càng tốt để so sánh, đem từng chuyện đối chiếu.
Chưa bao giờ ở Mỹ có chuyện đi biểu t́nh v́ môi trường, mà 2 mẹ con như cô Hoàng Thục Uyên và đứa con gái 9 tuổi bị cảnh sát, nhân viên chính quyền đánh đển bể đầu chảy máu, cả thế giới đều biết đến. Ở Mỹ mà có chuyện như thế, cảnh sát ấy chắc chắn ngay lập tức bị đ́nh chức, rồi cả sở cảnh sát phải ra ṭa, nếu giữa đường giữa xá bị đánh công khai như thế, chắc cả sở cảnh sát đều phải mất chức, ở tù, đền tiền, công khai xin lỗi. Ở VN, là ... im re. Ai dại mồm dại miệng nhắc đến, là bị trù dọa, canh me bắt tiếp. Chuyện vậy t́m ở Mỹ chắc chắn không có rồi.
Đừng chỉ nh́n vào ḿnh hôm nay, tay trắng, lông bông mà nản.
Bàn tay ta làm nên tất cả,
Dẫu xứ người, sỏi đá chẳng thành cơm.
Tuy hôm nay ta chẳng là ǵ cả,
Cơ hội dẫy đầy, hăy cố gắng thêm lên.
Chúc cháu sáng suốt nh́n nhận, giữ vững ḷng tin ở chính ḿnh, thiết lập ư chí phấn đấu cho tương lai của bản thân, chắc chắn công sức, trí óc sẽ được đền bù xứng đáng đấy. Nước Mỹ cho cháu 1 rừng cơ hội, cháu phải nắm chặt lấy, phấn đấu lấy.
Dù là Đức Phật, Ngài cũng khuyên các đệ tử, Phật tử, "Hăy tự đốt đuốc mà đi."
Các chú, các bác qua Mỹ đến giờ này, cũng sẽ nghĩ thế, nói thế, v́ ai cũng đă qua những chặng như vậy, giờ đây vững chăi, vững chắc, vững tiến, và vững tin vào tương lai con cháu.
Last edited by xman4vn; 10-24-2018 at 16:42.
|