Bốn mươi năm cơn mê dài thăm thẳm
Nhưng Sài Gòn vẫn như mới hôm qua
Bao đổi thay, bao thăng trầm, tan tác
Sài Gòn xưa vẫn sừng sửng bên Trời
Xa biền biệt nhưng lòng tôi vẫn đó
Vẫn nhớ về những đường phố thân yêu
Kia Duy Tân, kìa vẫn bến Bạch Đằng
Hằn nỗi nhớ, nỗi thương người miên viễn
Không xa lắm, một ngày không xa lắm
Tôi lại về giữa phố xá thênh thang
Với đôi chân phong trần đời viễn xứ
Nay tôi về trên con phố Tự Do
Sài Gòn hỡi...hãy chờ tôi người nhé
Dấu phong trần đã mõi gánh bôn ba
Ngày tôi về, ngày ấy sẽ không xa
Và khi đó muôn vạn niềm hạnh phúc
Loài cộng nô như côn trùng tan biến
Phố tưng bừng triệu triệu ánh hào quang
Sài Gòn đó của bao năm nghiệt ngã
Giờ lại đầy muôn ánh đuốc tự do
|