Thế rồi một chốc th́ cả ba người cùng vào, c̣n anh Trung leo lên lái xe đi. Chiếc xe công an cũng rời khỏi hiện trường. Việc cẩu xe đă không xẩy ra (lấy đâu ra cần cẩu ngày Chủ nhật, dọa nhau cho hoảng chút thôi).
Nhưng lấy lư do gần cầu, không được đỗ, dù không có biển cấm, họ vẫn bắt anh Trung đưa xe đi gửi cách nhà hàng khoảng 300 mét. Th́ đi gửi rồi quay lại, chẳng sao, anh em công an muốn ǵ chúng tôi chiều nấy.
Mọi người lại tiếp tục hội họp trong khi chờ nhà hàng làm các món ăn trưa theo thực đơn. Cũng chẳng ai nói ǵ thêm về nội dung bản Tuyên ngôn Nhân quyền. 30 điều của Đại hội đồng Liên Hiệp Quốc th́ ai mà chẳng nhớ, nào quyền tự do và b́nh đẳng về nhân phẩm cũng như quyền được mưu cầu hạnh phúc.
Nào quyền được có quan điểm chính trị khác biệt, được tham gia vào các tổ chức mà ḿnh muốn, được hội họp, đi lại và phát ngôn, được b́nh đẳng và bảo vệ trước pháp luật..., và trong lúc này, dù có chạnh ḷng nghĩ đến điều 30 “Không một điều nào trong Bản Tuyên ngôn này được hiểu và hàm ư cho phép một nước, một nhóm hay một cá nhân nào được quyền có những việc làm hay hành động nhằm hủy diệt nhân quyền và tự do được thừa nhận trong bản Tuyên ngôn này” như một cái ǵ đang mơ hồ bày ra thấp thoáng, th́ ai nấy cũng chỉ để bụng, xem đám người chức năng sẽ c̣n làm chuyện ǵ đây.
'Xin lỗi các bác...'
Tôi để ư thấy cậu Long ngồi bên cạnh tôi h́nh như có điều ǵ lo lắng. Cậu ta nhấp nhổm đi ra đi vào và ghé tai tôi nói nhỏ: “Ông chủ nhà hàng được công an gọi điện rồi. Ông đang nghe điện đấy”.
Chốc sau, ông chủ, nét mặt không vui ra cáo từ với khách: “Xin lỗi các bác, chẳng may món ăn các bác đặt nhà hàng em hết cả, mong các bác thông cảm”.
Đám đông ồ lên: “Thế à?”. Nhiều người lên tiếng: “Hết th́ thôi chứ có ǵ đâu, chỉ cần uống bia với lạc rang cũng đủ”; “Cốt nhất là được ngồi vui với nhau chứ thật t́nh cũng có ai đói đâu, mà cũng chẳng có chuyện ǵ để nói cả”; “Ngày Nhân quyền là ngày vui của cả nước ta, Nhà nước vui trước nhất. Vui th́ không c̣n thấy đói”.
Lại tiếp tục gọi bia và mỗi người buông ra một vài câu đùa, chẳng ai có tâm địa ǵ mà giận. Người ta hỏi thăm anh Trọng, người trước đây mấy hôm c̣n bị kèm cặp sát nút. Anh Trọng không thay đổi nét mặt và khuôn miệng dệch xuống, mới nh́n tưởng như rầu rĩ, nói: “Đă được thả lỏng một thời gian rồi”. “Hoan hô! Chúc mừng!”.
Nhưng anh Thanh Hà th́ không vui v́ món ăn bị từ chối. Cái lư của anh là đúng bữa th́ phải được ăn chứ, trưa rồi c̣n ǵ.
“Trời đánh cũng tránh bữa ăn kia mà”. Anh bèn gọi điện đến một nhà hàng khác, gần quán Hoa Lư, hỏi xem c̣n ǵ để ăn không. Nhận được trả lời là vẫn c̣n, anh bảo mọi người: “Gặp mặt thế này coi như cũng là mỹ măn. Xin mời tất cả chúng ta đi bộ trở lại, cách đây chừng 300 mét để ăn trưa trước khi ai về nhà nấy”.
Có vài lời bàn ra nhưng ư kiến chóng vánh ngă ngũ. Trước khi giă từ quán bia chúng tôi chụp ảnh chung kỷ niệm cuộc họp mặt kỷ niệm ngày Quốc tế Nhân quyền để rồi lại tiếp tục cuốc bộ đến hàng ăn Thảo Nguyên trong khi anh Trung và vài người lật đật đi lấy xe.
'Chia tay'
Lên đường. Vừa đi vừa tṛ chuyện, chẳng mấy chốc đă gần đến nơi. Khi đi qua nhà hàng Hoa Lư th́ tấm biển báo hết thức ăn đă được cất bỏ, tuy cửa hàng vẫn kéo sập xuống như cũ. Kể cũng tội nghiệp cho ông hay bà chủ hàng phải một ngày mất khách, thôi th́ hy sinh v́ nhân quyền cũng là một đóng góp cho nước nhà.
Anh em đi trước ra đón tại nhà hàng Thảo Nguyên, tiếp viên cũng ân cần xuống đón chúng tôi lên cầu thang tầng hai. Bàn ghế lại được dịch lại và mọi người ngồi xuống ăn tạm món nem, lạc rang, trong khi các chị gọi thực đơn “gà đồi đệ nhất”.
Nhưng chờ khoảng 20 phút mà không thấy động tĩnh ǵ, một người có kinh nghiệm bèn bảo: “Có anh nào xuống gặp ông chủ trực tiếp hỏi xem, chứ có thể là “họ” lại can thiệp rồi đấy. Nếu không hỏi th́ có khi ngồi đây nửa tiếng nữa người ta cũng cứ để yên mà ḿnh chẳng có ǵ vào bụng đâu”. Một anh đứng dậy đi xuống.
Quả nhiên chốc sau một cậu tiếp viên trẻ măng nhô đầu lên với nét mặt cười có vẻ ái ngại: “Các bác ơi, món gà đồi lại không có rồi. Chủ cháu có lời xin lỗi các bác. Món khai vị hết 40 ngh́n thôi không tính các bác nữa”. Lời nói dễ thương làm sao! Th́ đành đứng dậy và quyết định chia tay nhau ở đây bởi cũng đă qua cơn đói hay gọi là “quá đói”. Không thấy cồn cào nữa.
Thôi th́ quyết định chia tay nhau ở đây.
Khi chúng tôi xuống cầu thang vẫn c̣n kịp nh́n thấy hai chàng đội mũ bảo hiểm từ pḥng chủ quán bước ra. Nh́n thấy chúng tôi họ quay mặt vội đi, leo lên xe máy lủi mất. Anh Quang A giở máy ảnh ra chỉ bấm được một “pô” hai cái lưng đang cong lên như lưng tôm chạy tít.
Chia tay. Trên xe anh Trung chỉ c̣n lại vẻn vẹn 6 người.
Chúng tôi quyết định rời Hà Đông và anh lái sẽ đưa từng người về tận nhà. Nhưng xe chưa đi khỏi Hà Đông th́ lại đă thấy phía sau vài “cái đuôi” lộ diện. Chúng tôi đi chậm “đuôi” cũng đi chậm, dừng lại, “đuôi” lại cũng dừng. Th́ bắt chước anh Quang A xuống xe chụp một “pô” ảnh, nhưng chụp để vui, biết chắc hai anh này v́ phận sự theo đuổi chúng tôi cũng đă phải đói mèm, đáng thương hơn là đáng giận.
“Đuôi” và “đuôi”. Xe dừng, “đuôi” cũng dừng.
'Phở ngon'
Măi khi về đến đường Đào Duy Anh, yên trí không c̣n “đuôi” nào nữa, trước lúc anh Nguyễn Khắc Mai rời xe, chị Kim Chi đề nghị t́m một quán ăn vào ăn chút ǵ đỡ mệt, kẻo chị thấy không đành rời nhau mà trong bụng không có chút chất bột nào. Anh Mai chỉ tay vào một quán phở ngay trước mặt đề rơ to “Phở ngon”. Ai nấy đều ồ lên vui mừng.
Anh Trung cũng nh́n thấy một xe tải to đùng đỗ gần phía trước nên yên tâm dừng xe. Chúng tôi thong thả bước vào, chân bước đă có hơi lăng đăng.
Quả là một nhà hàng ít khách, nhưng nh́n vào cách bày biện và trang trí th́ dám chắc cửa hàng này không phải dành cho khách ít tiền.
Cầu thang đi lên gác bằng lim sáng bóng và trên tầng hai hoàn toàn tĩnh lặng, không có khách ăn. Chúng tôi yên tâm ngồi xuống để lấy lại chút thoải mái cho ḿnh mà có lẽ trong bọn, từ sáng đến giờ anh Trung là người cực nhọc nhất.
Gọi mỗi người một tô phở, riêng anh Mai xin ăn bún mọc. Đây, cái quyền được ăn và được nghỉ hoàn toàn nằm trong 30 điều của Tuyên ngôn Nhân quyền.
Vậy mà cả 6 nhân mạng vẫn không đạt được mục tiêu ăn ngon.
Đúng là một ngày cảm nhận thấm thía cái quyền được làm người. Càng thấy tin con người, những người Việt thầm lặng, b́nh tĩnh và yêu đời hơn.
Một tiếng c̣i toe từ phía dưới cùng với tiếng loa cất lên làm anh Trung giật bắn người khi chưa kịp ăn hết nửa bát. Anh vội chạy xuống và lên ô tô rồi... biến đâu không thấy.
Nh́n xuống, lại một xe công an đă đỗ ngay dưới tầm mắt của ḿnh. Rồi cậu thanh niên bưng phở cho chúng tôi bước lên, nở nụ cười, ngập ngừng, nói ngắt quăng những lời chúng tôi đều đă biết trước. Không đợi cậu nói hết, chúng tôi xua tay cười x̣a. Nhưng chúng tôi cũng ngồi đủng đỉnh ăn cho xong v́ đằng nào th́ cũng ăn rồi, mà chủ nhà tuy báo cho biết thế nhưng cũng không giục thêm lần nữa. Đến lúc này mới thấy cái câu tục ngữ “Trời đánh cũng tránh bữa ăn” thật là thiêng liêng.
Khi bước xuống chào các chủ nhân để ra đường, chị Kim Chi chỉ kịp nói một câu: “Chúng tôi đi họp mặt ngày Quốc tế Nhân quyền, đói quá ghé vào ăn tô phở làm các chú công an phải đợi”.
Và chị chỉ tay ra ngoài: h́nh như họ đă phải kiên nhẫn đợi v́ anh mặc áo xanh trong xe đang nhổ râu. Các chủ nhân không nói ǵ chỉ dùng nụ cười tiễn cả bọn.
Anh Trung lái xe đến đón chúng tôi, cho biết: anh đă phải chạy ḷng ṿng, do chỗ anh vừa gửi xe xong, toan lên ăn tiếp th́ nhà gửi đă lại chạy theo vẫy tay rối rít báo: “Phiền anh quá, trả lại tiền anh, chỗ đậu xe... không c̣n nữa”. Hay thật! Tuyệt là hay! Nói như vơ thuật th́... tuyệt chiêu!
Từ đấy cho đến khi về không c̣n chuyện ǵ để nói nữa. Về đến nhà ḿnh tôi kịp nh́n đồng hồ. Đă ngót 3 giờ chiều.
Đúng là một ngày cảm nhận thấm thía cái quyền được làm người. Càng thấy tin con người, những người Việt thầm lặng, b́nh tĩnh và yêu đời hơn.
Bài viết được Giáo sư Nguyễn Huệ Chi đăng đầu tiên trên trang Bauxite Việt Nam và tác giả cho phép BBC đăng lại. Tựa và các tựa đề phụ cũng như chú thích ảnh là của BBC Tiếng Việt.
bbc