Quote:
	
	
		
			
				
					Originally Posted by  cc4cc
					 
				 
				Tháng 10 / 1961. ....khoảng 3 hay 4 giờ sáng .. Ba tôi dắt tôi và chị tôi đi nhận xác của chú 8 tôi  bị VC giết vào đêm hôm đó , mặc dầu chỉ gần 3 năm trong quân ngũ và đếm xác VC cũng nhiều sau những lần tập kích hay đối đầu với chúng nó , nhưng cái chết của chú tôi và lời kể của bà nội tôi ám ảnh tôi mãi đến bây giờ .  Vì kẻ giết chết chú 8 tôi chính là anh em chú bác ruột với ba và chú tôi , và tôi cũng gọi là chú (thật đau lòng khi nghỉ đến ) Và sau khi chôn cất chú 8 tôi , ba tôi dành nhiều thời gian ở chùa hơn ở nhà cho đến khi chết  42 năm rồi , nhưng tên người trả tiền điện nước của chùa vẩn còn là tên của ba tôi cho đến bây giờ . Còn tôi ,  mẹ tôi đả gởi tôi vào trường giòng , ngày ngày học giáo lý và cuối tuần vào chùa nghe các chú bác và ba tôi tụng kinh gỏ mõ . 
Cho nên tôi biết Kinh Thánh và Kinh Phật . 
			
		 | 
	
	
 Bởi vậy cho nên đây là cuộc chiến huynh đệ tương tàn khốc liệt của dân tộc VN mình, lòng tui có bao giờ vui đâu.Có gì đau đớn hơn anh em giết hại lẫn nhau rồi lại hát bài ca anh hùng phải không bạn già nhỉ.Thôi thì chiến cuộc đã tàn hơn 30 năm rồi, nhắc lại chỉ thêm buồn cho dân tộc VN mình thôi, ôi một dân tộc quá nhiều điêu linh tang tóc cho tới giờ phút nầy mà hận thù vẫn vương vấn không biết đến bao giờ mới thật sự xóa tan đám mây mù nầy nữa.Cũng may là bạn già cũng hiểu được nhiều kinh sách có thể cũng tự an ủi lòng mình với thế sự phong trần đầy vơi trong tâm khảm, mong lắm bạn già ạ.Rồi một mai tui cùng bạn già cũng phải giả từ hơi thở để ra đi có phải không bạn già.Tận dụng những giây phút còn sống nầy mình lo làm những điều phước đức để mai sau nó đi cùng mình thì đở cho kiếp lai sinh.Oan oan tương báo hà thời liểu, mà cuộc sống nhân sinh có là bao phải không bạn già.Lấy ân báo oán thì oán sẽ tiêu tan, lấy oán báo oán nó sẽ còn mãi mãi thì bao giờ chấm dứt.