04-08-2013
			
			
		 | 
		
			 
			#1
			
		 | 
	
	| 
			
			 R10 Vô Địch Thiên Hạ 
			
			
			
				
			
			
				 
				Join Date: Nov 2007 
				Location: LCN 
				
				
					Posts: 55,869
				 
				 
	Thanks: 40 
	
		
			
				Thanked 564 Times in 514 Posts
			
		
	 
	Mentioned: 2 Post(s) 
	Tagged: 0 Thread(s) 
	Quoted: 1 Post(s) 
				
				
  
    Rep Power:  75
  
  
  
				
				     
			 
	 | 
	
	
	
		
		
		
		
			
			Anh Lô Văn Yên (SN 1962) được người ở Bản Piềng Đòng, xã Tam Đình, huyện Tương Dương (Nghệ An) mệnh danh là 'ma rừng'.
'Ngày trước, các cặp trai gái, người già, trẻ em ở bản ta thường bắt gặp một cái bóng đen vút nhanh qua đường rồi biến mất.
Người ta truyền tai nhau về cái bóng lạ lùng đó, những người yếu bóng vía thì cho rằng nó là ma rừng.
Không  lâu sau đó thì anh Yên bỗng dưng đổ bệnh, cứ trùm chăn nằm một chỗ  khiến cho dân bản khẳng định hắn chính là con ma rừng Piềng Đồn', một  người em họ của 'dị nhân' cho hay.  |  | 38 năm nay 'dị nhân' nhất quyết không chịu rời giường  |   
Cái tên gọi 'ma rừng' ấy bắt đầu xuất hiện từ khi Lô Văn Yên lên 13 tuổi.
Theo lời người em trai ruột của 'dị nhân', từ nhỏ anh Yên đã có sở thích lạ là để tóc dài.
Không chịu được sở thích kỳ lạ đó, bố mẹ anh cùng mấy người trong bản đã tìm cách cắt đi mái tóc bù xù đó.
Không lâu sau, anh tôi leo lên giường trùm chăn kín mít.
Cũng  sau lần cắt tóc ấy, Yên như người điên điên, dại dại, nói nhảm nhí và  không chịu đi đâu, lúc nào cũng nằm lỳ trên giường trùm chăn lại.
Ăn uống thì người nhà phải đưa đến tận giường. Từ một cậu bé khỏe mạnh, mấy tháng sau Yên không thể đi được.
Gia đình hoảng loạn mời thầy mo ở bản và khắp nơi cúng bái. Càng cúng, đôi chân của Yên cứ teo lại dần như ống điếu.
Suốt 38 năm nay, Lô Văn Yên chưa bao giờ rời khỏi chiếc giường cũ kỹ của mình.
Lúc đầu gia đình thấy lạ, rồi nghi hoặc và tìm cách theo dõi nhưng suốt mấy ngày liền, Yên vẫn nằm bất định, không rời nửa bước.
Một đồn mười, mười đồn trăm, câu chuyện về 'ma rừng' Lô Văn Yên nhanh chóng lan truyền khắp các bản làng quanh vùng.
'Nghe  người ta đồn mãi rồi cũng quen, giờ tôi cũng không muốn giải thích gì  nhiều, cứ để thời gian đưa câu trả lời đến với dân bản', anh Yên nói.
Còn  theo anh Ngân Văn Bảo, một người bạn nối khố thủa thiếu thời của Lô Văn  Yên, thì 'không có chuyện ma quỷ gì đâu, dân bản không biết nên nói bừa  vậy thôi'.
Theo anh Bảo, sau khi bị cắt bỏ mái tóc yêu thích Yên khóc rồi trùm chăn lên đầu không cho ai thấy khoảng 2 - 3 tháng.
Một  thời gian sau, khi bỏ chăn và đi ra ngoài, vì cái đầu trọc lốc nên đi  đâu cũng bị dân bản cười nhạo, từ đó Yên ít đi ra ngoài mà cứ nằm lỳ  trên giường rồi bị tật luôn.
Gia  đình cũng đã nhiều lần vay mượn tiền rồi động viên Yên đi khám nhưng  'dị nhân' nhất quyết không chịu rời khỏi chiếc giường của mình.
Chính  quyền xã Tam Đình cũng xuống động viên, đề nghị cấp cho chiếc xe lăn để  tiện cho việc sinh hoạt nhưng gã nhất quyết không chịu lấy.
		 
		
	
		
		
		
		
		
	 | 
	
		 
		
		
		
		
		 
	 | 
	
	
	
		
		
		
		
		
		
		
		
		
		
			
		
		
		
	 |