2. Kết qủa của sách lược triệt tiêu Tôn Giáo trong nhân gian.
1. Phần người dân.
Dưới áp lực nặng nề từ chế độ, dân đă bị khủng hoảng, mất niềm tin trong cuộc sống. Đến khi Đ́nh mất, Miếu tan, nền móng văn hóa truyền thống trong làng thôn cũng không c̣n. Những ngày lễ trở thành những nỗi cô đơn, trống vắng trong ḷng ngựi.Từ đó, dù không muốn, việc lễ lạc thờ cúng Ông bà, Tổ Tiên trở thành thứ yếu, lép vế. Ngựi dân đứng trơ mắt ra để nh́n những cuộc tàn sát Đền, Miếu, gốc đa mà tưởng là chính thân ḿnh đang bị chặt, chém.
Khi Miếu đổ, Đ́nh tan, cuộc tiêu diệt đạo Thờ Thần, thờ cúng Ông Bà xem ra qúa nhẹ nhàng, chả tốn vài viên đạn! Những tưởng Hồ chí Minh sẽ thành “thần” ở các ngôi đ́nh? Oan nghiệt thay, Hồ chí Minh có chiếm các đ́nh miếu của dân, nhưng đă bị đào thải ra khỏi Đ́nh, Miếu bởi v́ Tố Hữu, một cán bộ cao cấp khác của Việt cộng đă hô hào, viết thơ tuyên truyền trong dân chúng là: “Thờ Mao chủ Tịch, thờ Sít-ta-lin bất diệt”. Chả có chữ nào nói đến việc “thờ” Hồ chí Minh! Đau hơn thế, Hồ cũng thuộc ḷng và phải ngậm tăm v́ cái “giáo điều” này. Bởi lẽ, Hồ cũng phải thờ Mao, thờ Sít như Hữu!
Khi Miếu đổ, Đ́nh tan, Việt cộng cho rằng cuộc tiêu diệt đạo Thờ Thần, thờ cúng Ông Bà trong dân chúng đă bị hạ gục và chẳng tốn mấy viên đạn của tầu. Kết quả, Miếu đổ, Đ́nh bị tan nhưng tinh thần của tôn giáo, của đạo Thờ Thần, đạo Ông Bà vẫn vững như đồng. Bởi v́ đạo là ở trong ḷng người, nên nghi lễ cúng bái tổ tiên và dâng hoa qủa, lo việc hương khói cho các ngài, dù bị ngăn cấm, cũng không bao giờ chết trong ḷng người. Nghĩa là, dù ngựi dân Việt bị áp bức, trong bản lư lịch không c̣n ghi là theo đạo Ông Bà, hay tên của một tôn giáo có tổ chức nào đó, họ cũng không bao giờ bỏ Đạo của ḿnh. Trái lại, họ tiếp tục sống và giữ đạo, vẫn một ḷng tin tưởng vào Thần Linh và giữ Hương Khói, Hoa Qủa cho ông bà tổ tiên trong các dịp tang môn, hiếu hỉ, giỗ chạp hay các ngày lễ. Trên mắt môi họ vẫn c̣n một niềm tin tồn tại.
2- Về phiá cán cộng, nhà nước.
Mỉa mai thay, những kẻ đập phá, bạo hành các tôn giáo tưởng rằng ḿnh đang đứng trên đỉnh vinh quang của cái liềm, cái búa bạo tàn khi theo và truyền đạo thờ Hồ. Kết qủa là thê lương tận cùng và đúng như lời trong Kinh Thánh đă viết: “khốn cho những kẻ giơ chân đạp mũi nhọn” ( Acts 9:5-6)
Trong bài, “Phú Thọ: ‘Cả làng bị quả báo nhăn tiền v́ đập phá Đ́nh Chùa’” có đoạn “Nhiều người cao tuổi trong làng cho biết, trước đây Phú Lạc cũng có phong trào bài trừ mê tín dị đoan, tuy nhiên việc thực hiện đă có sự “quá tay”, khiến cả những công tŕnh, kiến trúc không thuộc “mê tín dị đoan” vẫn bị phá hủy…
“Đến đầu xă Phú Lạc rẽ vào con đường dài thượt nhếch nhác, nham nhở rồi đi tiếp khoảng 1km là đến xóm “rùng rợn”. Người ta gọi là xóm rùng rợn từ bao đời nay v́ nơi này nổi tiếng với những câu chuyện như: Cả nhà đều điên, bốn mẹ con đều góa bụa… Những người dân ở đây cũng thừa nhận rằng đàn ông trong xóm ấy “ra đi” rất kỳ lạ. Thời đó có một người tên là Côn, làm cán bộ ở nhà xử lư giống. Sau khi phá đ́nh chùa, một số thứ được chuyển về bếp ăn tập thể, trong đó có đầu của một pho tượng. Ông Côn vốn tính hay nghịch ngợm nên cho đầu của pho tượng vào bếp đun. Về sau ông Côn đă chết tắc tử. Hiện thế hệ con ông c̣n sống cũng chịu nhiều chuyện đắng cay. Người th́ tâm thần, người khuyết tật, gia đ́nh th́ lưu lạc…
“Đến bây giờ, người dân Phú Lạc vẫn kể về “thời vang bóng” của vị lănh đạo xă tên L.V.H. Đằng sau những thành tích trong việc xây dựng địa phương, ông cũng là người tiên phong trong phong trào bài trừ mê tín dị đoan của những thập niên trước. Ông đă chết v́ chứng suy thận cấp. Điều đáng lưu tâm là hiện nay nhiều thế hệ con cháu ông vẫn đang sống trong cảnh “sống dở chết dở”. Vợ ông th́ nằm liệt giường, con cái th́ người tâm thần người th́ li biệt”
. Đức Thuận – PLXH
Đó là câu chuyện của nhân gian, tôi không mấy dám xác tin về những hậu qủa có tính cách nhăn tiền trong sự kiện cán bộ đảng viên Việt cộng đă “báng bổ thần thánh” để rước lấy hậu quả khốc hại cho chính bản thân và ḍng dơi của minh như câu chuyện về cán bộ tên Côn nào đó ở Phú Lạc, Phú Thọ. Nhưng có một sự thật vẩn đang xày ra trước mắt, trong từng ngày là, dù có tôn sùng sự gian dối của chủ nghĩa cộng sản do Hồ chí Minh lănh đạo cách mấy, cán bộ đảng viên của nhà nước Việt cộng, từ trung ương cho đến địa phương đều rất sợ thần thánh của người có đạo. Nghĩa là, lúc gần chết đều run rẩy, chắp tay cầu đến thần linh, đều mong được hưởng hương khói, hoa trái của người c̣n sống cúng lễ hơn là ôm lấy cái búa cái liềm mà về với bác!
Tệ hợn trên mộ bia của họ cũng không có khắc h́nh chạm trổ cái búa và cái liềm cho người đời biết mà bái phục, lại để cái bát nhang. chân hương như những người “mê tín dị đoan” th́ thật chả ra làm sao. Đặc biệt, khi đảng và nhà nước Việt cộng đặt hoa trái, nhang đèn lên trước h́nh tượng cua Hồ chí Minh mới là điều quái di. Quái dị, v́ trong chúc thư để lại trước khi chết, Y đă viết rơ là “pḥng khi đi thăm cụ Mác cụ Lê”. Ư của Hồ là không muốn về với ông bà, Trời Phật, Ông Bà, Tổ Tiên, nhưng chỉ một ḷng vác búa đi theo Mác- Lê. Hơn thế, Hồ là kẻ vô thần, người ra lệnh đập phá Chùa, Miếu, Đ́nh, nhà thờ của người dân. Theo đó, khi Y chết th́ phải làm tặng cho Y cái búa và cái liềm chứ? Ai đời lại để hoa trái, nhang đèn trước h́nh tượng hay mộ cua Y như người trong chốn nhân gian? Làm thế có khác ǵ việc nhà nước có ư xỉ nhục Y hay là muốn phỉ báng tôn giáo?
Kể ra, đây là chuyện lạ hơn là khôi hài. Bởi lẽ, việc dâng hương và cúng hoa qủa , dù không có sách vở nào minh xác, nhưng ai cũng biết, đó là nghi lễ của những người có tín ngưỡng. Không phải là của những người vô thần. Trong khi đó, các đoàn đảng viên Việt cộng là những người theo thuyết Tam Vô. Kẻ th́ đă từng tham gia vào phong trào đập Đ́nh, phá Chùa, đốt Miếu, phá hoại tôn giáo và gọi đó là công tác đi bài trừ mê tín dị đoan. Kẻ th́ điên cuồng đi cướp phà tài sản Chùa Chiền, của nhà thờ để chia nhau bổng lộc. Họ là những người sống theo bác, chết th́ về với Mác Lê Mao, không về với Ông Bà, Thần Thánh. Tại sao người nhà, thân nhân, đồng chí của họ lại dùng Nhang Đèn, Hoa Quả là những phẩm vật trong lễ nghi của tôn giáo trong nhân gian mà cúng tế cho họ?
Kế đến, người cộng sản luôn cho tôn giáo là một thứ thuốc phiện ru ngủ. Họ đă theo Hồ phá bỏ đ́nh chùa, đập miếu, đốt nhà thờ của nhân gian bằng cái búa, cắt cổ người có đạo bằng cái liềm. Rồi phá bỏ b́nh hương, bát nhang của người dân v́ cho đó là những thứ loại thuộc về mê tín dị đoan. Nay họ chết, tại sao lại đốt nhang đèn, cúng hoa quả? Việc làm ấy th́ giải thích làm sao đây? Mác – Lê chết làm ǵ có nhang có khói? Chỉ những người có đạo khi chết mới “mê tín” dùng đến nhang đèn hương khói cầu siêu thoát về với Ông Bà, Thần Thánh mà thôi. Chả lẽ các đoàn đảng viên cũng cần nhang khói? Cầu như thế th́ họ sẽ đi đâu?
Câu hỏi này có phần mới mẻ, có làm phật ḷng ai không? Tôi nghĩ rằng chẳng làm phiền ḷng ai và cũng chẳng có ư phỉ báng một ai. Trái lại, sự thật phải trả về cho sự thật. V́ như tôi đây, tôi là người công giáo. Khi tôi qua đời, trên mộ bia của tôi ngoài tên thánh, tên họ gọi ra, c̣n có một cây Thánh Gía, mà trong suốt đời tôi tin theo. Tin theo trong niềm tin Lành Thánh. Nên trên mộ có đặt thêm một bát nhang, chân hương cho tôi thanh thoả ra đi cũng là lẽ thường. V́ tôi hằng mong muốn như thế. Phía anh em đạo hữu bên nhà Phật hay đạo Ông Bà cũng thế. Họ mang một Pháp danh, và chữ Vạn là biểu tượng trên phần mộ của họ. Và dĩ nhiên, bát nhang, hoa quả cho họ là điều phải lẽ. Nhưng đốt nhang, dâng hoa trái, cầu siêu thoát cho một người cả đời phỉ báng tôn giáo, đập phá chùa chiền, triệt hạ nhà thờ, đập đổ lư hương, bát nhang ở Đ́nh, Chùa th́ rất lạ, nếu như không muốn nói là nom rất dị!
Ở đây tôi xin mở một dấu ngoặc là, khi viết về cách “dâng hương trái đạo” này, tôi không có ư mỉa mai những người theo cộng sản đă khuất hay c̣n sống, trong việc họ thắp nhang, dâng hoa trái cho người đồng chí đă khuất, nhưng muốn nói lên một sự thật rất thật là, việc làm này (thắp nhang dâng hoa trái) của họ trong trường hợp này, bề ngoài xem ra là không đúng, ên trong th́ hoàn toàn trái với ư nguyện của những người đă khuất. Bởi v́ khi c̣n sống, họ theo đuổi lư tưởng Mác- Mao, tôn thờ chủ nghĩa vô thần, chối bỏ sự hiện diện của thần linh. Nay họ chết, tại sao các đồng chí và người thân của họ lại “áp đặt” lên ḿnh họ chuyện mê tín dị đoan, đốt nhang, cúng hoa trái như thế? Có là bất công cho họ chăng?
Tôi không biết có là bất công hay không. Nhưng khi viết về vấn đề “Tôn Giáo dưới ách cộng sản”, tôi không thể không viết rơ và phân tích về mục dâng cúng hoa trái, nhang đèn trong tang môn, hiếu hỷ, trong các dịp lễ, tết, là một trong những nghi lễ đầy tính thiêng liêng của những người có tín ngưỡng, có niềm tin sâu sắc vào thần linh. Đây không phải là một tục lệ trong nhân gian, tuy rất phổ quát trong cuộc sống của họ. Càng không bao giờ là một thứ h́nh thức của kẻ vô thần.
Theo đó, cái ǵ của tôn giáo th́ nên trả về cho Tôn Giáo. Cái ǵ của thần linh th́ trả về cho thần linh. Cái ǵ thuộc về bác đảng th́ trả cho bác đảng. Cái ǵ của dân chúng th́ trả về cho dân chúng. Tóm lại, Chân Lư trả về cho Chân Lư. Có thế, xă hội mới được ổn định,
Kỳ sau: Hướng đối phó với các tôn giáo có tổ chức
[MP3FLASH]© Bảo Giang
© Đàn Chim Việt
[/MP3FLASH]